"Tình huống gì đây?"
Triệu Bân lẩm bẩm rồi bất giác lui về phía sau trăm trượng.
Lần đầu tiên hắn được nhìn thấy cảnh tượng như thế này ở điểm cuối Đông Hải, tiếng sấm rung trời khiến cho trái tim hắn đập rất nhanh, còn cảm giác được một nguồn năng lượng hủy diệt bên trong biển sao trời mà bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
"Thần tiên tranh đấu, phàm nhân chịu trận".
Nguyệt Thần nhẹ giọng nói, giải đáp nghi hoặc của đồ nhi mình.
Triệu Bân hít sâu một hơi, mấy người này nhàn rỗi như vậy sao?
Mấy ngày sau biển sao trời mới yên tĩnh trở lại.
Triệu Bân lại liếc nhìn Nguyệt Thần, sau đó hóa ra một phân thân.
Phân thân biết tâm ý của chân thân, ngay lập tức nhảy vào biển sao trời dò đường cho chân thân.
Nhưng sau khi phân thân nhảy vào biển sao trời thì liền không thấy bóng dáng của phân thân đâu, mối liên hệ với chân thân cũng bị chặt đứt.
Hự!
Triệu Bân rên rỉ vì bị một cỗ lực lượng thần bí tấn công.
Biển sao trời này quỷ dị hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, nó giống như không có đáy, thứ gì bị ném vào cũng bặt vô âm tín, một cành hoa, một tảng đá hay một lá bùa nổ rơi vào cũng không đáng nói, nhưng nếu phân thân bị táng diệt trong đó thì chân thân cũng sẽ bị phản phệ dữ dội.
Lúc này hắn lại nảy ra một ý tưởng kỳ quái.
Ý tưởng kỳ quái là gì? Chính là ném Tú Nhi vào thử.
Thần Mặt Trăng là một vị thần, khi bước vào Con đường bụi đỏ, rất có thể bạn sẽ có những kỳ tích bất ngờ.
Nguyệt Thần là thần minh, cô ta bước vào Hồng Trần lộ chắc chắn sẽ tạo ra kỳ quan không tưởng.
Tưởng tượng của hắn tất nhiên là bị Nguyệt Thần thấy được cho nên hắn ngay lập tức bị đánh một búa khiến cho đầu óc ông ông.
"Ta chỉ nghĩ vậy thôi mà".
Triệu Bân ôm đầu nhe răng trợn mắt.
Nguyệt Thần rất khó chịu, dường như còn muốn đá hắn một cước.
Trong khi đang nói thì hắn bỗng nghe thấy tiếng động sau lưng.
Triệu Bân bất giác ngoái đầu nhìn lại.
Lọt vào trong tầm mắt của hắn lúc này là một người già nua giống như đang chạy nạn, người đó mặc áo trắng, râu tóc cũng bạc trắng, y phục tả tơi, tóc rối bù xù, tay chống gậy đỡ cái lưng còng, đôi mắt đã mờ đục, toàn thân có tử khí quanh quẩn, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là một người sắp chết.
"Chuẩn Tiên".
Triệu Bân thầm lẩm bẩm, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể biết được tu vi của đối phương.
Ngoài ra hắn còn ngửi thấy khí tức phong trần từ người này, hẳn là ông ta quanh năm rong ruổi sông núi, thậm chí còn trải qua không ít gió sương mới khiến cho cơ thể khắc đầy dấu vết năm tháng.
"Tới rồi".