Các gia tộc siêu lớn ở trên tầng ba cũng lần lượt đứng dậy.
Thi tộc cùng Huyết Y Môn đều trừng mắt nhìn lão già áo bạc.
Còn Cát Dương vừa tỉnh thì lại đang trừng mắt nhìn Triệu Bân, nữ soái và Nhan Như Ngọc.
Các gia tộc lớn khác cùng phần đông khách đấu giá đều có mục tiêu riêng.
Hội đấu giá là một trận chiến không đao gươm, nhưng sau khi hội đấu giá diễn ra thì khác, khi khách đấu giá vừa bước ra khỏi thành thì nhất định sẽ diễn ra rất nhiều màn giết người cướp của.
Không có gì đáng ngạc nhiên, những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra tại các hội đấu giá.
Vì vậy khách đấu giá đều cảm thấy rất thấp thỏm.
Tất nhiên ngoại trừ một số người không được thông minh cho lắm.
Giống như Cát Dương vậy, cái tên này cao ngạo vô bờ bến, luôn bị người khác ghi hận.
“Giết chết bọn chúng cho ta”, Cát Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đã rõ”, trưởng lão Cát gia đã sắp xếp xong xuôi, cũng đã âm thầm quan sát tình hình từ lâu.
“Đừng ra khỏi thành, ở đây đợi ta!”, Nhan Như Ngọc để lại một mảnh giấy rồi đứng dậy bỏ đi. Cô ta phải kín tiếng một chút, vì đã bẫy Cát Dương nên không thể để người ta nhận ra thân phận được, tránh gây rắc rối cho gia tộc.
“Được!”
Triệu Bân tiện tay cầm lên rồi đi về phía sảnh sau.
Đợi sau khi mọi người đều đi hết thì hắn mới bước vào.
Sảnh sau có một bàn làm việc, ở đó có một ông già đang kiểm tra sổ sách.
Triệu Bân đưa thẻ ngọc và túi tiền qua.
Ông già liếc nhìn rồi nhìn Triệu Bân một lúc lâu, tiện thể nhìn sang nữ soái. Lúc đấu giá ông ta cũng có mặt ở đó, hai cao thủ này đã gài Cát Dương đến mức đối phương không ngóc đầu lên nỗi, phải nói là vô cùng khí phách.
Ông ta không hỏi gì nhiều mà chỉ đưa ra chiếc quạt xếp cũ nát, Viên Nhật Thương Viêm Thiết và đan giả chết.
“Nhà đấu giá của ông có quan tài băng ngọc không?”, Triệu Bân nhận lấy đồ rồi hỏi nửa giỡn nửa thật.
“Có!”, ông già mỉm cười và nói.
“Có bán không? Giá cả có thể thương lượng!”
“Đạo hữu đã đến muộn mất rồi! Tối qua, quan tài băng ngọc đã được mua…”. Ông già mỉm cười, không nói hết nửa câu sau. Người đó đúng là rất giàu, ngoài quan tài băng ngọc ra thì còn mua nhiều sản phẩm đấu giá khác, tốn cả số tiền rất lớn, nếu không, nhà đấu giá này cũng không cần phải đổi vật đấu giá trước khi khai mạc như thế.
Nói thật, làm như thế chẳng có đức chút nào.
Có điều chủ của ông ta thấy không có ảnh hưởng gì.
Không ảnh hưởng cái đầu ngươi!
Mặt Triệu Bân tối sầm, làm ăn kiểu đó thì sẽ chọc cho người ta chửi thề mất.
Mặc dù hắn không vui nhưng vẫn mỉm cười và hỏi: “Bị ai mua rồi vậy?”
“Đấy là chuyện cơ mật, không thể nói được!”, ông già phất tay.
“Đa tạ!”, Triệu Bân không hỏi đến cùng mà quay đầu bỏ đi.
Ông già tiếp tục sắp xếp sổ sách, có lúc còn liếc mắt nhìn sang Triệu Bân.