Những cánh cửa như thế này bị hắn cho nổ tung không dưới mười mấy cái, cái sau chắc chắn hơn cái trước, đồng thời ngăn cản được thuật xuyên tường. Với yêu cầu không kinh động tới người bên ngoài, hắn không thể nào phá cửa được. Bây giờ đôi bên trở mặt, kinh động hay không cũng không thành vấn đề nữa, hắn cần nhanh gọn.
“Sắp đến rồi!”
Sau một hồi cảm ứng, hắn nhanh như cắt.
Cấm chế và cơ quan trong âm thầm đều bị hắn cưỡng chế đánh nát hết.
Á á!
Trong đan điền, Kỳ Lân nhảy múa tung tăng.
Cây thần tạo hóa cũng đung đưa cành lá tạo âm thanh.
Hai đứa này chắc hẳn đã ngửi thấy khí tức của tiên trì.
Đến cả hai đứa nó còn kích động như vậy, tiên trì hẳn là rất phi thường.
Triệu Bân có tính toán, nếu đem đi được thì đem đi, không đem đi được thì phải phá cho nát hết.
Điểm cuối lại là một cánh cửa đá.
Triệu Bân cảm ứng được rất rõ, ánh mắt hắn sáng ngời.
Phá nốt cánh cửa này là tới tiên trì dưới lòng đất.
“Mở ra cho ta!”
Hắn thét lên một tiếng rồi chém vào cánh cửa đá.
Sau đó là một âm thanh “keng” thanh thúy và vang vọng, nhát kiếm của hắn như chém vào tấm sắt vậy. Thứ cứng rắn không phải là cửa đá, mà là hoa văn trên cánh cửa. Gặp phải đòn tấn công, hoa văn sẽ xuất hiện, giống như một trận pháp bảo vệ, tăng thêm độ cứng cho cánh cửa, phần lớn kiếm uy bị hoa văn này loại trừ hết.
Triệu Bân nhe răng nhếch miệng thu kiếm về.
Hắn lôi đàn đá ra, coi nó như vũ khí mà đập vào cửa.
Đàn đá vẫn hữu dụng hơn.
Cánh cửa rắn chắc cũng chẳng rắn chắc lắm, bị nện ra một cái lỗ lớn.
Trong thoáng chốc, tinh khí dồi dào thoát ra ngoài qua khe hở đó, thậm chí còn tinh túy hơn cả đại địa linh mạch, hút một hơi thôi mà tinh thần chấn động. Chỉ là một luồng khí tức đã phi phàm như vậy rồi.
Hắn giơ chân bước qua cánh cửa đá.
Đập vào mắt là một tiên trì rộng lớn, trong vắt nhìn thấy cả đáy, phản chiếu dưới lớp khói sương mờ ảo, có cả ánh sáng nhiều màu sáng lóe lên, có thêm khí vận của tiên dồi dào, nhìn kỹ lại, hình như còn có cả khải tượng cổ xưa đang diễn hóa. Nước hồ hàm chứa tiên lực và tinh túy, tràn trề ngoài sức tưởng tượng của hắn.
“Tốt lắm!”
Triệu Bân cười lớn, “tùm” một tiếng nhảy xuống hồ.
Tiên trì bình lặng bỗng chốc gợn sóng, khí tinh túy cũng điên cuồng cuộn trào.
“Rất khá!”