Triệu Bân nhíu mày, nói là nghỉ ngơi, thật ra… Là không muốn để hắn ra khỏi mảnh sân này.
Có thể thấy đây là mệnh lệnh từ phụ thân hắn.
Sau đó, tiếng chuông vang lên lảnh lót, vang vọng cả Triệu gia
Chuông tộc.
Chỉ có thể đánh vang khi trong tộc xảy ra chuyện lớn, nhưng tối nay nghe lại cứ như tiếng chuông tang.
Rất nhiều người giật mình tỉnh giấc, trưởng lão và đám nhỏ trong tộc đều tập trung về từ đường, trời thì đen ngòm, đa số mọi người đều không hiểu mô tê gì, hơn nửa đêm ai lại đi gõ chuông tộc. Đến nơi mới biết là Triệu Uyên gõ, đứng trước bàn thờ, đưa lưng về phía người trong tộc, trong tay còn giữ tên sáu ngón máu tươi đầm đìa.
“Tộc trưởng mang theo… Ai thế nhỉ!”
Có rất nhiều người giật mình, sững người từ rất xa bởi vì sát ý của Triệu Uyên tối nay quá mạnh mẽ khiến lòng người run rẩy, ông ta không chỉ là gia chủ mà còn là một cảnh giới Địa Tàng hàng thật giá thật, đừng nói đến cảnh giới Huyền Dương tầng thứ nhất, cả Huyền Dương cao nhất cũng cảm thấy hết sức áp lực.
“Đáng chết”.
Đại trưởng lão trông thấy tên đó thì lòng chợt run lên, chuyện bị lộ hết rồi.
Nghĩ thế, lão ta bèn xoay người, núi xanh còn không lo không có củi đốt.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Triệu Uyên bình thản nói, vẫn không xoay người lại.
Nhưng trong bóng tối đã có rất nhiều tiếng sột soạt lao vụt tới.
Là thị vệ của Triệu gia, xếp thành ba hàng dài, chặn hết từ trong ra ngoài từ đường, đám người đại trưởng lão muốn bỏ chạy nhưng tất cả đều bị ngăn cản.
Đến tận lúc này Triệu Uyên mới quay đầu lại, tiện tay ném tên sáu ngón xuống bậc thang.
“Triệu Uyên, chuyện gì thế này”.
Đại trưởng lão lạnh giọng cất tiếng, cố gắng nói ra lời trong lòng.
“Ngươi nói xem?”
Triệu Uyên cầm kiếm đi từng bước xuống bậc thang, mỗi một bước đi đều chất chứa đầy sát khí.
Đại trưởng lão sợ, lùi về sau từng bước một, bị Triệu Uyên nhìn chằm chằm thế này chẳng khác gì thần chết đang nhìn lão ta.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên lao ta thấy Triệu Uyên như thế, cực kỳ đáng sợ, sát ý trong mắt cứ lồ lộ ra ngoài.
A…!
Triệu gia về đêm, tiếng hét thảm thiết vang lên.