Ừm, đó là một hộp sắt vuông vắn, đã được khóa chặt, to bằng vò rượu, trên bốn mặt của hộp sắt đều có khắc hình thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.
Ngoài những điều đó ra thì chất liệu dùng để đúc ra nó cũng rất kỳ lạ.
Triệu Bân đã cảm nhận được một làn khí nóng rực ập đến khi còn ở cách đó rất xa.
“Lại là thứ này!”, Triệu Bân bất giác thốt lên.
“Lại?”. Nhóc ham tiền nghe thấy vậy thì liền chau mày, nói: “Ngươi đã gặp ở đâu rồi sao?”
Triệu Bân khẽ gật đầu.
Không phải hắn nói bừa mà hắn thật sự đã từng gặp qua chiếc hộp đó.
Hôm đó, khi hắn và lão già râu chữ bát vét tiền ở sòng bạc thành Mộ Quang, có lẽ vì đã vơ vét quá nhiều nên làm kinh động đến bà chủ, ừm… Cũng tức là Mộ Chiêu Tuyết, khiến cô ta phải mời hai người họ đến uống trà. Sau khi họ nói chuyện với nhau thì Mộ Chiêu Tuyết đã dắt hắn đến một địa cung, muốn mượn Thiên Nhãn của hắn để nhìn một thứ, và đó là một chiếc hộp sắt.
Hắn đã từng dùng Thiên Nhãn xem và đã bị phản phệ.
Hắn cũng đã nhìn rõ được có thứ gì bên trong, đó là một bàn tay đầy máu.
Không ngờ Bạch gia cũng có một chiếc hộp y như thế.
“Chiếc hộp này ở đâu ra thế?”, Triệu Bân hỏi.
“Là do tổ tiên truyền lại từ đời này sang đời khác”. Nhóc ham tiền không che giấu: “Lão tổ tông cũng không nói là có thứ gì bên trong, chỉ dặn phải bảo quản cho thật tốt, hơn nữa không được cho người ngoài xem, càng không được phép tiết lộ ra ngoài”.
“Ta không phải người Bạch gia, dắt ta đến xem thì không thích hợp lắm?”, Triệu Bân cười gượng.
“Ngươi thì khác”. Nhóc ham tiền cười khì khì.
“Các thế lực từ khắp nơi bao vây, tấn công Bạch gia có phải là vì thứ này không?” Triệu Bân lại hỏi.
“Chắc đến tám phần là vậy”. Nhóc ham tiền nói với vẻ không chắc chắn: “Gia gia ta từng nghiên cứu rất nhiều năm, nhưng vẫn không mở được chiếc hộp này, càng không biết có thứ gì bên trong. Nghe phụ thân nói chỉ có người có Thiên Nhãn thì mới có thể nhìn thấu được có thứ gì bên trong. Ngặt nỗi, mấy ngàn năm nay, Bạch gia không ai có được Thiên Nhãn, nhưng cũng không dám mời người ngoài đến xem vì sợ để lộ tin tức ra ngoài, sẽ gây ra hiểm họa lớn”.
“Hiểu rồi”.
Triệu Bân đứng vững vàng trên mặt đất rồi dùng Thiên Nhãn, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp sắt.
Chất liệu của chiếc hộp rất đặc biệt, không thể nhìn xuyên thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên được, hay nói cách khác là bên trong chiếc hộp có một luồng sức mạnh thần bí ngăn cản không cho hắn nhìn. Hắn không hề thấy bất ngờ vì khi giúp Chiêu Tuyết xem hộp sắt thì cũng gặp phải chuyện y như thế.
Nhóc ham tiền không làm phiền, chỉ yên lặng chờ đợi.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức, cuối cùng cũng nhìn xuyên được lớp ngoài của chiếc hộp.
Giống như những gì hắn đoán, bên trong chiếc hộp là một lớp mây mù dày đặc, che khuất tầm nhìn, hắn dùng đồng lực mở đường, cố vén từng tầng mây mù thì mới miễn cưỡng thấy được thứ trong cùng, chẳng có bảo bối gì mà chỉ có một bàn chân.
Không sai, là một bàn chân! Một bàn chân đầy máu! Trông như nó bị người ra chặt ra, không chỉ có máu chảy ròng ròng mà còn có khí màu đen vây quanh, cũng không biết là oán niệm hay là sát khí.
Ứ…
Triệu Bân hừm lên một tiếng khó chịu rồi lùi về sau một bước.
Hắn không gượng nỗi nữa, đồng lực của Thiên Nhãn đã bị tiêu hao hết.
“Triệu Bân!”, nhóc ham tiền vội vã chạy lên.
Triệu Bân đứng vững lại, đưa một tay lên bụm chặt Thiên Nhãn, có máu tươi chảy qua kẽ tay. Mặt hắn trắng bệch không còn chút máu, chẳng khác lúc ở thành Mộ Quang là bao, vì nhìn phải thứ không nên nhìn nên đã bị phản phệ nghiêm trọng, không chỉ đồng lực bị tiêu hao hết mà còn bị mất thị lực trong giây giát, lúc xem hộp sắt cho Chiêu Tuyết, hắn cũng bị y như vậy.
“Uống đi!”
Nhóc ham tiền cầm đan dược và nhét vào miệng Triệu Bân.