Ánh mắt của Nhan Như Nguyệt bỗng chốc biến thành liếc xéo.
Liếc thì liếc vậy chứ cô nương này vẫn rất vui vẻ.
Cơ Ngân vẫn còn sống, đây là niềm vui bất ngờ quá sức tưởng tượng.
Sau đó, dường như cô ta biến thành một cái đuôi, Triệu Bân đi đâu, cô ta theo đó.
Trưởng lão Nhan gia ở phía sau nhìn cảnh ấy mà không hiểu chuyện gì, trường đoạn gì thế này?
Trưởng lão Ma gia ở sau nữa thì vuốt râu với vẻ trầm ngâm.
Khỏi phải nói chứ, nhìn từ đằng sau thì hai người này cũng rất xứng đôi đấy, không biết là cô nương nhà nào. Mà nhà nào cũng không thành vấn đề, bởi kẻ nào đó hình như cầm tinh con heo, chuyên đi ủn mấy cây cải trắng của người ta.
Nhan Như Ngọc quay đầu nhìn hai trưởng lão đang theo sau.
Ngụ ý của ánh mắt này cũng rất rõ ràng: có thể đừng theo ta nữa được không!
Đi theo mới tốt chứ!
Đi theo cho an toàn!
Đây là ngụ ý của hai vị trưởng lão được thể hiện qua ánh mắt.
Ngươi nhìn thế nào cũng được, ta không đi đấy, mỗi bên một người, chẳng khác nào hai vệ sĩ.
Trước khi đến đây lão tổ đã dặn rồi, trông chừng nha đầu này thật kỹ.
Hiếm có được lúc ra ngoài một chuyến.
Nếu lại gây ra chuyện gì quá phận, lúc về khó ăn nói lắm.
Nhan Như Ngọc hít sâu một hơi, có một loại bốc đồng chưa bao giờ mạnh mẽ như giờ phút này đây, đó là lôi hai lão già kia ra đấm cho một trận lên bờ xuống ruộng, sau đó quăng đi càng xa càng tốt.
“Biển sương mù này, cô từng tiến vào chưa?”, Triệu Bân hỏi.
“Đầu óc ta có bị úng nước đâu!”, Nhan Như Ngọc buột miệng đáp.
Suốt dọc đường cô ta mải mê quan sát Triệu Bân, từ đầu đến chân rồi từ chân lên đầu, thỉnh thoảng còn giơ tay ra nhéo nhéo cánh tay hay bắp chân hắn, nhìn như đang nghiên cứu một báu vật vậy. Thật sự không thể nghĩ ra, tên này trốn thoát khỏi cấm địa thế nào, nếu để người đời biết được, chắc sẽ gây ra sóng gió lớn.
Thánh Tử của Thiên Tông lại được dát thêm sắc màu thần bí.
Ai cũng có tính tò mò, cô ta muốn vén bức màn bí mật ra xem thử.
Triệu Bân có chí tiến thủ, một lòng muốn nghiên cứu biển sương mù.
Trong vài khoảnh khắc, hắn còn ngẩng đầu nhìn tinh tượng.
Chỉ không biết, nếu đứng trong biển sương mù, liệu có thể nhìn thấy tinh tượng hay không.
Nếu có thể thấy, vậy thì có cách để ra ngoài, tinh tượng sẽ dẫn đường chỉ lối cho hắn.
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên dừng chân, hít một hơi thật sâu, cắm đầu chui vào biển sương mù.
“Ngươi…”
Nhan Như Ngọc trông thấy thế, vô thức giơ tay kéo hắn lại.
Thật không may, cô ta cũng bị lôi vào bên trong đó.
“Nha đầu!”