Ông ta đến thăm Triệu Bân, giúp Triệu Bân tôi luyện thể phách.
Hậu bối này sẽ tỉnh lại nhanh thôi, giờ vẫn còn đang niết bàn.
Đế Đô.
Ma Quân vào hoàng cung.
Dù gì cũng là đồng đội qua mấy trận chiến, sao có thể không giúp đỡ Hồng Uyên một phen.
Nửa tháng sau, ông ta mới giúp Hồng Uyên chữa võ hồn xong, nửa tháng còn lại thì là thân xác, còn lại thì phải nhờ đến bản thân Hồng Uyên để khôi phục về thời kỳ đỉnh phong.
Đến tháng thứ chín, Triệu Bân mới mở mắt.
Có lẽ là ngủ lâu quá nên mắt hắn hơi mơ hồ.
Đến khi Lạc Hà tới, hắn mới thực sự khôi phục tỉnh táo. Ánh mắt hắn nhìn Lạc Hà hơi kỳ lạ, bụng của cô ta hơi nhô lên, lúc này mới giống người phụ nữ mang thai, chẳng qua là không biết mang thai “thứ” gì.
“Tú nhi?”, Triệu Bân vô thức hỏi Nguyệt Thần.
“Là con của ngươi đó”, Nguyệt Thần nói rất tùy ý.
Cô ta tiện mồm giải thích một phen, đại loại cũng giống như những gì đám Thương Khung từng nói. Rằng là do kết hợp của huyết mạch đặc thù nên sinh linh khi ra đời sẽ không giống người thường.
Sau khi có được đáp án chắc chắn thì Triệu Bân mới tỉnh táo lại.
Lạc Hà nhìn ánh mắt của hắn! Không còn là ánh mắt bình thường nữa.
“Tốt lắm”.
Triệu Bân cười ha ha, vuốt ve bụng của Lạc Hà.
Không cần cảm giác cũng thấy được nhịp tim của đứa bé trong bụng.
Sắc mặt của Lạc Hà trở nên dịu dàng hơn, đây là con của cô ta và Triệu Bân, mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng cô ta cũng đã có cảm giác làm mẹ, cô ta sẽ nuôi dưỡng sinh linh bé nhỏ này lớn lên thật tốt.
“Sau này chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ bù”.
Triệu Bân nói, dán lỗ tai vào bụng Lạc Hà.
Đây là con của hắn, Lạc Hà đã trở thành người nhà họ Triệu.
“Ừ”.
Lạc Hà nở nụ cười xinh đẹp, cô ta chưa mặc áo cưới bao giờ.
Cảm giác bái đường thành thân chắc hẳn là rất kỳ diệu.
Haiz!
Nguyệt Thần thở dài.
Cô gái này mà thở dài thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
“Bân Nhi”.
Có tiếng gọi vang lên, Phù Dung đi vào.
Không thấy Liễu Tâm Như đâu, nàng vẫn đang bế quan.
Thấy Phù Dung, Lạc Hà hoảng hốt đẩy Triệu Bân ra.
Phù Dung chỉ cười dịu dàng, mặc dù nụ cười này không được tự nhiên cho lắm.