"Có hai bụi hoa Hồn Linh thì cơ hội sống lại sẽ tăng lên rất nhiều".
Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.
"Phải vậy chứ, trong lòng ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi".
Triệu Bân lại cười, gom ngân phiếu và đan dược lại. Hán Diễm đúng là quá hào phóng, bụi hoa Hồn Linh này cho dù có tiền cũng không thể nào mua được.
Nguyệt Thần tặc lưỡi.
Phàm giới nhỏ nhoi lại có tận hai bụi hoa Hồn Linh, thật con mẹ nó bất ngờ.
"Đáng giá".
Triệu Bân cười ha hả đứng dậy.
Hắn lừa gạt thật tài tình.
Vèo!
Trước khi hắn nhấc chân lên, hắn nhìn thấy một bóng trắng xuyên tường đi vào.
Triệu Bân chỉ cảm thấy như trước mặt vừa xuất hiện một bóng ma lướt qua, thì trong phòng liền có thêm một người.
Người đó là một thanh niên mặc quần áo trắng trông như thư sinh, không quá cao, dáng người hơi mảnh khảnh, đôi lông mày thanh tú, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước, tựa hồ như không vướng chút bụi trần nào.
"Có thể thi triển khí tức cảnh giới Thiên Võ, Triệu gia, Triệu Bân... quả nhiên phi thường".
Thư sinh nhỏ mỉm cười, không hề khách khí liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, từ khi vào phòng liền đi lại nhìn xung quanh, lúc đi ngang qua bàn còn cầm lên một tách trà, ánh mắt nhàm chán đánh giá khắp nơi.
Triệu Bân không nói gì, quan sát tiểu thư sinh từ trên xuống dưới.
Mẹ kiếp, cái tên này chui từ đâu ra thế? Thân pháp huyền diệu khiến người ta phải khiếp sợ, có thể tránh khỏi cảm ứng của tiểu linh châu và sự theo dõi bằng võ hồn của hắn, bước vào đây mà thần không biết, quỷ không hay. Thân pháp như thế, khả năng ẩn núp như thế khiến hắn cũng không khỏi kinh ngạc.
Quan trọng nhất là, đối phương còn biết được thân phận của hắn.
Hắn nhìn một lúc thì có một luồng chất lỏng nóng chảy từ mũi ra.
Vì hắn có Thiên Nhãn nên đã vô tình nhìn phải thứ không nên nhìn.
Không ngờ tên thư sinh này lại là nữ.
Mặc dù là nữ cải trang thành nam nhưng trước Thiên Nhãn thì không thứ gì che giấu nổi. Cũng chính vì không thứ gì che giấu được nên hắn mới nhìn thấy điều chân thật nhất. Đúng là nhìn xuyên được quần áo, nhưng với hắn thì lại chẳng khác gì là không mặc quần áo, chỉ hai ba giây thôi mà đã có thể nhìn thấy hết sạch rồi.
Không phải cố ý đâu.
Ta không cố ý đâu, quỷ mới biết cô là một cô gái.
Tiểu thư sinh thấy hắn chảy máu mũi thì nhíu mày.
Tên này đã uống nhiều thuốc bổ quá sao?
Còn cả ánh mắt đó nữa, sao lại kỳ lạ đến thế?
Gái, có gái đẹp!
Nguyệt Thần đang ngủ say bỗng ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
“Thiên Nhãn đúng là món đồ tốt!”
Bên này, Triệu Bân chỉ lo cúi đầu, lau máu mũi. Mẹ kiếp, lại tạo nghiệp rồi, nửa đêm rồi mà còn có lộc thế này, không ngờ mắt của hắn còn có thể nhìn xuyên thấu, chỉ là không biết những Thiên Nhãn khác có có được năng lực phi thường như vậy không.
Hắn lau máu mũi xong thì mới rút kiếm Tử Tiêu ra.
Cô gái này biết thân phận của hắn, nếu tiết lộ ra ngoài thì không hay đâu!
“Đây là thành Thương Lang, chú ý một chút!”