Các trưởng lão và đệ tử mới vừa kêu gào thì ngay lập tức tỏ vẻ khinh thường, không ngờ con rùa rụt đầu cũng dám tới!
"Hắn... chính là Cơ Ngân sao?"
Mấy đệ tử lâu năm chưa từng nhìn thấy Triệu Bân trước đó cũng bắt đầu quan sát rồi đánh giá hắn.
"Chỉ là một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh, có gì lợi hại chứ!"
"Chỉ là một tên tiểu võ tu mà cũng có thể khiến cho nữ soái Xích Diễm nhìn trúng sao?"
"Chỉ có trời mới biết hắn làm cách nào để mê hoặc nữ soái, hắn giỏi nhất là nói phét mà".
Các đệ tử lại bắt đầu bình luận sôi nổi không dứt.
Triệu Bân nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật chính, ánh mắt của mọi người đều đang dán chặt vào hắn, thần sắc của ai cũng rất giống nhau, có nghi hoặc, có khinh miệt, có châm chọc cười nhạo, hắn là kẻ có tu vi thấp nhất Thiên Tông vậy mà lại có ánh hào quang lớn như vậy, nổi danh nhất trong số các đệ tử mới gia nhập Thiên Tông.
"Thật xin lỗi, đệ tử đã tới trễ".
Triệu Bân cười, chật vật nhảy lên đài.
Trong lúc đó, hắn cũng liếc nhìn Vân Yên, sư phụ đang nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức đáng sợ, tên nhóc nhà ngươi đi hoang mấy ngày liền không về nhà, còn không truyền tin tức về, làm cho sư phụ cứ tưởng rằng ngươi đã chết bên ngoài, hại sư phụ phải lo lắng không thôi.
“Ngươi đã đi đâu mấy ngày nay?”, Mục Thanh Hàn trên đài cũng trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Đào... bảo bối", Triệu Bân lau mồ hôi, lúc này mới có thể đứng vững.
"Ngươi đúng là đáng ăn đòn!", Ngô Huyền Thông liếc nhìn Triệu Bân, vì kéo dài thời gian giúp ngươi mà ông đây đã bị không ít người mắng vào mặt, tất cả mọi người ở đây đều phải chờ ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ?
“Đệ tử có việc nên đến trễ một chút”, Triệu Bân cười gượng nói.
"Sao ngươi không tìm chỗ nào nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy tới?"
"Các vị trưởng lão đừng trêu đệ tử nữa".
“Vậy thì xếp hàng rút thăm đi!”, Ngô Huyền Thông lại vuốt râu nói.
Nói xong, Ngô Huyền Thông lui sang một bên.
Chính giữa đài có một cái hộp gỗ, bên trong có một trăm lẻ chính tấm ngọc bài, tương ứng với một trăm lẻ chín đệ tử mới. Ban đầu chỉ có một trăm lẻ tám đệ tử, nhưng nữ soái Xích Diễm lại đưa tới thêm một tên nhóc đi cửa sau vào Thiên Tông, cho nên mới có một trăm lẻ chín tấm ngọc bài, tấm cuối cùng chính là của Triệu Bân.
Hắn giống như là đồ tặng kèm khi đi mua hàng vậy.
Trên mỗi một tấm ngọc bài đều có khắc một con số.
Mỗi một lần hai người sẽ lên rút thăm chọn đối thủ, một trăm lẻ chín đệ tử thi đấu theo từng đôi, đệ tử rút trúng tấm ngọc bài trống sẽ không cần đối chiến mà trực tiếp bước vào vòng trong.
"Ngọc bài trống vượt vòng sẽ là của ta!"
Tư Không Kiếm Nam lớn tiếng nói, nói xong còn vuốt ngược tóc lên.
Ý tứ của hắn ta rất rõ ràng: vì ta đẹp trai cho nên ngọc bài vượt vòng phải là của ta.
"Nực cười!"
Cả đệ tử trên đài lẫn đệ tử dưới đài đều khinh thường nhìn hắn ta, kẻ như ngươi mà cũng muốn vượt vòng, da mặt của ngươi dày đến thế sao?
"Rút thăm trúng ai cũng được, chỉ cần không rút trúng Sở Vô Sương".
Tất cả các đệ tử trên đài đều có chung một mong ước.
Nếu như có thể rút thăm ngẫu nhiên trúng một người khác, thì cho dù là rút trúng thể Thiên Linh hay chân thể âm băng, bọn họ đều có hy vọng chiến thắng.
Còn nếu như rút trúng Sở Vô Sương thì xem như kết quả đã định!
"Tốt nhất là không rút trúng cô ta", trong lòng Triệu Bân cũng thầm lẩm bẩm.
Hắn tất nhiên cũng muốn đánh với cô ta, nhưng tốt nhất thì hãy để trận cuối cùng, có như thế thì hắn mới có thể dốc hết toàn lực.
"Thiên linh linh địa linh linh, hãy để cho ta rút trúng Cơ Ngân".
Có tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên trên đài khiêu chiến.