Còn cả Cửu Vĩ Hồ nữa.
Cái thứ súc sinh, chặt ra mà nấu canh thôi.
Nếu không phải Cửu Vĩ Hồ đầu độc, làm gì có chuyện này chứ!
“Phen này là táng gia bại sản thật rồi”.
Nhìn Đại Tế Ti ở đằng xa, nhiều người phải cảm thán.
Trước đó bị “lột” mất tám trăm ngàn vạn lượng.
Bây giờ lại là bao nhiêu tài nguyên tu luyện.
Đến cả trượng đầu rồng cũng giao ra, e là thật sự hết đồ rồi!
Hết đồ thì sao chứ, kiếm lại thôi!
Có một đứa cháu trai xuất sắc thế này, chưa biết chừng hôm nào đó lại kéo về cho lão ta một “mối làm ăn”.
Uỳnh!
Khi đám đông nhìn sang, tiếng kiếm ngân đột nhiên vang lên.
Triệu Bân xách kiếm Long Uyên xuống khỏi tế đàn, từng bước từng bước lảo đảo chạy về một phía.
Đi đâu thế?
Tất nhiên là đỉnh Vũ Hóa.
Bát Nhã!
Hắn muốn giết Bát Nhã!
Thế nhưng vì phải hứng chịu đại trận soát hồn nên tinh lực cạn kiệt, chưa đi nổi hai bước đã cắm đầu ngã xuống.
“Cơ Ngân!”
Linh Lung đưa Triệu Bân lên rừng Tử Trúc.
Đi theo sau còn có Dương Huyền Tông, Vân Yên, Chư Cát Huyền Đạo và Đan Huyền, ai cũng mang theo linh dược. Soát hồn hao tổn căn cơ, trước nay vẫn thế, huống hồ là đại trận soát hồn. Một hạt giống như thế không thể phế bỏ được, họ dốc hết sức đắp lại căn cơ cho Cơ Ngân.
Kịch hay hạ màn nhưng đám đông vẫn chưa rút đi.
Ba người dòng chính của Quỷ Minh, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Vốn tưởng Ân Minh lôi ra đội hình lớn như thế là vì bằng chứng chắc chắn như chém đinh chặt sắt, đến sau cùng biến thành một vở hài kịch - không những không bóp chết được Triệu Bân mà còn kéo được “mối làm ăn” khổng lồ cho ông nội hắn ta. Trước đó là tám trăm ngàn vạn, lần này là một tỷ, tuy Đại Tế Ti nhiều tiền nhưng cũng không đỡ nổi chứ! Đến cả trượng đầu rồng cũng giao ra thì đúng là khuynh gia bại sản rồi.
“Tỉnh dậy cũng là phế nhân thôi”.
Đám kẻ thù nghiến răng nghiến lợi, chỉ biết tự an ủi bản thân.
Tiện thể, họ cũng “hỏi thăm” hết lượt mười tám đời tổ tông của Ân Minh. Ngươi có làm nên chuyện không thế hả! Không được thì đừng kéo đội hình hoành tráng như thế, hại chúng ta mừng hụt.
“Lại qua một kiếp”.
Đám người Tô Vũ thở phào một hơi.
U Lan, Thanh Dao, Xích Yên, Huyễn Mộng và Lăng Phi vẫn còn đang ngơ ngác, họ cực kỳ nghi ngờ Cơ Ngân không phải Triệu Bân, nếu không tại sao ký ức của hắn không dính líu gì tới Triệu Bân cả.
Nếu Triệu Bân ở đây thì hắn cũng sẽ cảm thán lắm.
Nếu không biết từ trước, ta cũng suýt tin đấy.
Tất cả công lao thuộc về Nguyệt Thần, quá là đỉnh.
“Đừng bị phế luôn nhé”.
“Thánh tử không tệ đâu, đừng xảy ra chuyện gì”.
“Hắn gặp hung sẽ hóa cả thôi”.
Đệ tử và trưởng lão thiện tâm cũng không ít. Cơ Ngân là một nhân tài, nhân tài nghịch thiên, không thể bị phế bỏ như thế được, đây sẽ là tổn thất cực lớn đối với Thiên Tông và Đại Hạ.
Kịch hay hạ màn, ai về nhà nấy.
Khi đi, họ vẫn thấy chưa thỏa lòng.