Đêm trăng mờ mịt, ánh sao ảm đạm.
Cổ thành phế tích đông đúc người qua kẻ lại.
Mấy trưởng lão Ma gia cũng rất thú vị, vừa xoa tay vừa vuốt râu tụ tập lại xem khỉ, mà Triệu công tử chính là con khỉ kia đang bị mọi người vây chặt ở giữa, có mấy lão già không an phận còn vươn tay ra bóp tay bóp chân của công tử.
Về phần Diệu Ngữ, cô ta đã không còn ở đây nữa.
Cô ta đã được một nữ trưởng lão dẫn đi.
Toàn thân cô ta đã rất bẩn, cần phải đi thay quần áo.
“Thành thật khai ra thì sẽ được khoan hồng, dám giấu diếm phản kháng thì sẽ bị nghiêm trị”.
Ma Tử âm trầm nói một câu, cứ như thể đang thẩm vấn phạm nhân.
Triệu Bân không đáp, chỉ liếc mắt nhìn Ma Tử, cũng liếc mắt nhìn mấy lão già xung quanh. Nếu như lúc này hắn còn giữ lại thiên kiếp thì hắn chắc chắn sẽ đứng tại đây độ kiếp để cho đám người này một bài học, chưa bị thiên lôi đánh đúng là chưa biết sợ.
“Ngươi tìm được nương tử khi nào, làm gì mà thần bí như vậy!”
Ma Tử nở nụ cười gian, thái độ còn có chút khoa trương.
Triệu Bân lắc đầu, có một số việc không thể nào giải thích rõ ràng.
Không bao lâu sau thì nữ trưởng lão lại dẫn Diệu Ngữ ra ngoài.
Xem đi! Đúng là người đẹp vì lụa, Diệu Ngữ vừa mới thay một bộ quần áo sạch sẽ ra thì liền biến thành con người khác, trông xinh đẹp tuyệt trần, quỷ bà nói không sai, con gái của bà ta thật sự rất đẹp, mặc dù bây giờ ánh trăng đang rất mờ mịt nhưng khi chiếu sáng cho cô ta thì vẫn có thể tạo ra ý cảnh tựa như ảo mộng, thứ chưa được hoàn hảo chính là thần sắc của cô ta vẫn đờ đẫn như vậy, đôi mắt trống rỗng giống như một con rối.
“Kẻ phụ tình thì không được chết tử tế”.
Mấy nữ trưởng lão tụ tập lại, không biết là vô tình hay cố ý mà nói ra lời đó.
Sau khi nói xong thì bọn họ còn không quên liếc nhìn Triệu Bân bằng ánh mắt không chút thân thiện.
Triệu Bân hít sâu một hơi rồi nhìn sang Diệu Ngữ.
Hắn rất nghi hoặc, nghi hoặc vì sao Diệu Ngữ có thể sống lại.
Hơn nữa, khí tức của hắn đã thay đổi rất nhiều và hắn còn bị cải lão hoàn đồng, sao Diệu Ngữ có thể nhận ra hắn.
"Ngươi cũng quá xem thường minh hôn rồi".
Nguyệt Thần liếc mắt nhìn Triệu Bân, thần sắc ý vị thâm trường.
Có một số chuyện chính là huyền bí mơ hồ như vậy.
Chẳng hạn như minh hôn, nó không phải là một hôn lễ đơn giản, mục đích của nó là thành lập một khế ước với bóng tối, Diệu Ngữ có thể nhận ra Triệu Bân bởi vì mối liên kết dựa vào khế ước đó, về phần Thanh Dao và con trai của quỷ bà thì do thân thể của con trai quỷ bà đã bị phá hỏng cho nên mặc dù có diễn ra minh hôn nhưng khế ước cũng không thế nào hoàn thành được, điểm này rất khác biệt so với hắn và Diệu Ngữ.
Nếu như hỏi tại sao Nguyệt Thần biết điều này, thì thật ra cô ta có rất nhiều cách để biết.
Cô ta là thần cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể đọc được kí ức của Triệu Bân.
Trong đó, cô ta cũng đã sớm xem rõ khế ước minh hôn này.
"Nhất bái thiên địa".
"Nhị bái cao đường".
"Phu thê giao bái".
"Đưa vào động phòng".
Người của Ma gia hô to vang dội.
Đặc biệt, câu cuối chính là câu mà bọn họ hô to nhất.
Ai không biết có khi còn tưởng đây là một hôn lễ thật sự.
Triệu Bân lại lắc lắc cái đầu nhỏ, không nói nên lời.
"Chị dâu, hắn vẫn còn có thể lớn lên được".
Ma Tử tiến lên nói, một tiếng chị dâu này gọi cũng rất thuận miệng.
Thứ có thể lớn lên mà Ma Tử nói chính là kích thước hiện tại của Triệu Bân, bây giờ cho dù hai người có vào động phòng thì cũng không làm ăn được gì, nhưng nếu như cả đời đều không lớn lên thì mới đúng thật là xấu hổ.
Diệu Ngữ vẫn yên lặng như một pho tượng.
Dường như mọi thứ trên đời đều không liên quan gì đến cô ta.
Từ đầu đến cuối đều không thấy nét mặt của cô ta có sự biến hóa, chỉ khi nói chuyện với Triệu Bân thì cô ta mới trở nên dịu dàng, có lẽ là bởi vì khế ước cho nên cô ta mới cảm thấy thân thiết hơn với Triệu Bân, vì vậy mới có thể tỏ ra một chút dịu dàng của người phụ nữ đã có chồng.
"Trạng thái của cô ta thật cổ quái!"
"Rõ ràng là người sống, tại sao ta lại luôn cảm thấy hình như cô ta không có linh hồn?"
"Trên người cô ta có âm khí rất nặng".
Mấy trưởng lão Ma gia đều đang xì xầm bàn tán với nhau.
Lâu như vậy thì bọn họ mới phát hiện ra dường như có điều gì đó không đúng.
Đáng tiếc bọn họ không thể nhìn ra nguyên cớ.
Triệu Bân cũng đang xem xét, hắn còn mở ra Thiên Nhãn để nghiên cứu trạng thái của Diệu Ngữ, trạng thái của cô ta lúc này cứ như một cái xác sống, rõ ràng có hơi thở nhưng thần sắc lại dại ra, rõ ràng có thể hoạt động nhưng lại không có cảm xúc.
Á!
Trong khi mọi người còn đang bận xem xét thì bỗng nhiên có một tiếng thét thảm thiết truyền đến.
Đó là tiếng thét của lục trưởng lão Ma quật, lão ta không thể chịu nổi cơn đau dữ dội của việc soát hồn cho nên đã ngất đi, thất khiếu đổ máu, nằm trên mặt đất co giật từng đợt, lão ta bị ba vị cường giả Chuẩn Thiên mạnh mẽ soát hồn cho nên thần trí gần như đã sụp đổ hoàn toàn.
"Rất tốt".
Mấy người đại trưởng lão đều đã thu tay lại, sau đó cười lạnh.
Hiển nhiên là bọn họ đã lục soát được bên trong kí ức của lục trưởng lão Ma quật, thông tin về hang ổ của Ma quật, hơn nữa còn không chỉ có một cái, như vậy thì bọn họ có thể bố trí người từ từ san bằng hết.
"Vị này là..."
Sau khi quay lại và nhìn thấy Diệu Ngữ thì cả ba người đều sững sờ mất một lúc.
Sau khi sững sờ, ba người lại nheo mắt.
Triệu Bân ở bên trong cũng không nói gì.
Nhãn giới của cường giả Chuẩn Thiên không thấp cho nên cũng đã nhìn ra một chút manh mối.
“Quỷ dị”.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy đại trưởng lão thì thào nói nhỏ.
Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão ở bên cạnh cũng cau mày, trạng thái của cô gái này thật sự là rất cổ quái, cẩn thận xem xét một phen thì bọn họ thậm chí còn không phân biệt được cô gái này rốt cuộc là người đã chết hay là người còn sống.
"Đây là nương tử của Triệu Bân".
Ma Tử hiểu ý, liền nhỏ giọng nói.
Lời này vừa nói ra thì ba vị trưởng lão ngay lập tức đồng loạt liếc nhìn Triệu Bân, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, cái tên nhóc này khá lắm, tán gái thật có nghề nha, một cô gái xinh đẹp như vậy mà cũng có thể lấy về được.
"Có thể cứu cô ấy không?"
Triệu Bân cũng lười nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.
Chữ "cứu" này dùng rất chính xác.
Diệu Ngữ có bệnh, trạng thái cổ quái này chính là bệnh của cô ta.
“Chúng ta hãy đưa cô ấy trở lại thành Thiên Thu trước”, đại trưởng lão nói.
Tạm thời bọn họ vẫn chưa nhìn ra manh mối chuẩn xác, đợi khi về thành thì bọn họ mới có thể nghiên cứu thêm thông tin trong bí quyển.
Nhận lệnh, hai nữ trưởng lão liền mang theo Diệu Ngữ đi trước, ngoài ra còn mang theo cả lục trưởng lão Ma quật. Lão ta đã bị phong ấn, hiện giờ đã ngất đi, đợi trở về thành Thiên Thu thì mọi người sẽ từ từ xử lý lão ta, người xưa đã nói: huyết hải thâm thù, nợ máu phải trả bằng máu.
"Có thu thập được tin tức gì quan trọng không?"
Sau khi mấy nữ trưởng lão rời đi thì lục trưởng lão mới lên tiếng hỏi.
Đại trưởng lão lấy ra bản đồ, liên tiếp chỉ vào hai nơi, đây đều là hang ổ của Ma quật đã bị bọn họ phát hiện được sau khi mạnh mẽ soát hồn, một đông một tây nằm ở khoảng cách khá xa, ước chừng vài ngàn dặm đường.
"Hay là... đánh vào đây trước?"