Uống hết nửa chén trà, Ân Trú tiện tay phất tay áo.
Ngay lập tức, phong vân của rừng rậm Huyết U thay đổi, đất trời rung lên bần bật, sấm chớp đì đùng, khói sương màu đỏ bao phủ cấm địa cũng mờ ảo hơn, khiến cấm địa này càng thêm tối tăm u ám.
Nữ soái đứng khựng lại.
Triệu Bân cũng đột ngột dừng chân.
“Lão ta đang điều khiển đại trận”, nữ soái khẽ nhíu mày.
Triệu Bân nhìn khắp xung quanh, có thể cảm nhận được càn khôn đang âm thầm biến động.
Hắn nghĩ quá đơn giản rồi, cứ tưởng rằng lúc này Ân Trú không dư hơi thừa sức điều khiển ngụy bí giả, cũng không còn lực điều khiển mê trận hay tiên trận, bây giờ mới thấy hắn đã nhầm to, bản lĩnh của đối phương còn ghê gớm lắm.
“Có thể tìm được đường ra không?”, Triệu Bân hỏi.
“Ân Trú vẫn giữ bí mật với tà niệm của Hồng Tước”, nữ soái hít một hơi thật sâu, câu trả lời cũng hàm súc. Nếu đã là giữ bí mật thì lối ra mà cô ta và tà niệm biết đã không còn là lối ra nữa, bởi vì Ân Trú thay đổi trận pháp, cũng thay đổi cả càn khôn. Điều này đã không còn nằm trong phạm vi hiểu biết của cô ta và tà niệm.
Thế thì phải dùng đến phương pháp ngu ngốc rồi.
“Phương pháp ngu ngốc” ở đây là đi theo cảm giác.
Sau khi đại trận biến động, thọ nguyên lại bắt đầu mất đi.
Dựa vào điều này, có thể xác định phương hướng.
Tuy rằng rất rắc rối, nhưng vẫn khá hơn là ngồi yên chờ chết.
Hai người liếc qua nhìn nhau rồi lại tiếp tục lên đường.
Lần này, họ đi chậm hơn khá nhiều, không chỉ để cảm nhận tốc độ thay đổi của thọ nguyên khi mất đi, mà còn phải đề phòng cấm chế và sát trận trong bóng tối. Đâu đâu cũng là bẫy, chỉ một thoáng không đề phòng là sẽ sập bẫy ngay.
Tính như thế, cho dù ra ngoài được cũng rất mất thời gian.
Mà Ân Trú vẫn luôn nhìn trộm cũng không cho họ cơ hội này đâu.
“Chỗ này có bao nhiêu ngụy bí giả?”, Triệu Bân lại lên tiếng hỏi.
“Hoành tráng đến bất thường”, nữ soái chỉ nói vài chữ chứ không đưa ra con số cụ thể.
Đến cô ta còn nói như vậy, chắc hẳn số lượng ngụy bí giả đã lên đến mức độ kinh khủng rồi.
Hay nói cách khác.
Đó là một đội quân hùng hậu.
Họ nên cảm ơn Hồng Tước, cảm ơn Hồng Tước trước khi chết vẫn tặng cho Ân Trú một đòn tấn công hủy diệt, để bao nhiêu năm nay, Ân Trú ở trong cỗ quan tài bằng hắc ngọc vẫn chịu thương tích nặng nề, cộng thêm thể đơn hồn của lão ta có cấp bậc không cân bằng mới gây ra động tĩnh lớn, nếu không triều Long Đại Hạ chẳng thể nào trụ nổi.
Vài ba ngày lặng lẽ trôi đi.
Hai người vẫn như hai con ruồi mất đầu đi đi lại lại trong bóng tối.
Lúc này đây, đến cả nữ soái cũng không biết cần bao lâu mới ra ngoài được.
Họ chỉ biết rằng, càng kéo dài lâu thì họ càng thêm bất lợi.
Dừng!
Đi tới một khu rừng sâu, Triệu Bân đột ngột dừng bước.
Hắn leo lên một mỏm đá, dồn hết thị lực nhìn lên bầu trời.
Qua hồi lâu, hắn không nói gì.