Có thể lừa được cả bản thân mình thì đó mới là “ao chình”
Đến đêm muộn, Triệu Bân mới được thả xuống núi.
Trước khi đi, Triệu Bân lại vơ được không ít tài nguyên tu luyện.
Cả tá ở chỗ Hoàng phi và cả tá ở chỗ chưởng giáo Thiên Tông.
Chắc vì tâm trạng tốt nên Dương Huyền Tông cho hắn còn nhiều hơn cả Hoàng phi.
Nói thật, bao nhiêu ngày qua, hôm nay là ngày Dương Huyền Tông vui nhất.
Thiên Tông có người nối nghiệp rồi.
Đại Hạ đã có người kế thừa rồi.
Tối nay phải ngủ một giấc thật ngon.
Mấy lão già thì không ngừng xuýt xoa, mãi đến lúc xuống núi mà vẫn còn thấy ngậm ngùi.
Cơ Ngân rất nổi tiếng, nổi tới mức sắp thành cơn sốt rồi, những chiến tích hắn lập nên đều là thần thoại, giết hết nhân tài của các nước, lừa được cả trăm vạn đại quân, dù đến Nam Vực vẫn không để mất mặt Đại Hạ, đến cả cấm địa cũng không nhốt được hắn kia mà, kỳ tài như hắn thì cả ngàn năm cũng chưa chắc gặp được một người.
“Lần tiếp theo là ở đâu?”
Trên con đường nhỏ giữa núi, Vân Yên đi ngang hàng với Triệu Bân.
Người hỏi là Vân Yên, còn “lần tiếp theo” trong câu nói của cô ta cũng được dùng rất đúng chỗ, trước đó là Ma vực, sau lại đến biên quan, sau nữa là Nam Vực, có vẻ như đồ đệ nhà cô ta đi đến đâu là hót hòn họt đến đó, nếu lần sau còn ra ngoài rong chơi thì chắc chắn sẽ lại có một đại công.
“Không đi nữa, mệt rồi!”
Triệu Bân mệt mỏi trả lời, giọng điệu đầy cảm xúc.
Đương nhiên là Vân Yên sẽ không tin mấy lời quỷ quái này, vài lần trước hắn cũng nói rất thật nhưng sau đó thì sao? Ngoảnh mặt là không thấy đâu nữa rồi, cứ nghe được tin hắn thì ắt hẳn là sẽ có chuyện kinh thiên động địa, chẳng hạn như biên quan đông nam, bọn họ ở bên này đang đứng ngồi không yên thì bên kia hắn đã chơi một vố cả trăm vạn đại quân.
“Ngoan ngoãn một chút, nếu không sư phụ sẽ phát cáu đấy!”
Vân Yên nói câu đó chẳng có vẻ gì là đang nói đùa.
Triệu Bân liếc mắt nhìn Vân Yên từ trên xuống dưới, sư phụ cũng thú vị thật, cũng đã nửa đêm rồi, đang dọa đồ đệ đấy sao? Dẫu biết là người đã tăng cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng có vẻ như người đã không thể đánh lại ta rồi. Đừng để ta gặp người ở bên ngoài, nếu không ta cũng tìm cho người một cái cây cổ lệch đấy.
Đến dưới đỉnh Thanh Vũ thì Vân Yên mới rời đi.
Cô ta đi rất xa rồi mà vẫn không quên quay lại nhìn, khi thấy Triệu Bân lên đỉnh Thanh Vũ thì trong lòng mới yên tâm.
Nhưng sau khi cô ta đi, Triệu Bân lại xuống núi.
Hơn nữa, hắn còn cầm theo kiếm xuống núi, đi thẳng đến đỉnh núi của Bát Nhã.
Thiên Tông dưới ánh trăng vô cùng yên tĩnh.
Triệu Bân rời đỉnh Thanh Vũ là không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Các tiền bối âm thầm theo bảo vệ hắn đều chạy ra, ai nấy cũng gãi đầu.
Bên này, Triệu Bân đã lên đỉnh Vũ Hóa.