Hai chữ “làm ăn” được dùng rất khéo.
Còn nhớ “mối làm ăn” trước đó, Ân Trú bị “lột” mất tám trăm ngàn vạn.
Bây giờ lại là kiều đoạn đánh cược tính mạng, lại là một “mối làm ăn” cực khủng.
Soạt!
Không cần hô hào, Ân Trú cũng tới rồi.
“Cơ Ngân, dừng tay!
Người chưa thấy đâu mà tiếng hét đã vọng khắp hiện trường, gương mặt già chát kia không còn là mặt người nữa rồi. Đúng là đẻ được thằng cháu mát lòng rười rượi! Chơi lão ta một lần chưa đủ, mẹ kiếp, còn chơi thêm lần hai.
Lần này, động tĩnh lớn hơn lần trước rất nhiều.
Kinh động tới cả Tử Y Hầu và bốn vị đại Pháp sư Hộ quốc.
Sau rồi ai cũng bực bội mà bỏ về, chừa một đống bấy nhầy cho lão ta dọn.
“Một tỷ!”
Triệu Bân cũng không nhiều lời, hắn báo giá luôn.
Con số này được nói ra, ai cũng phải nuốt nước bọt.
Trước kia là tám trăm ngàn vạn lượng, bây giờ tăng giá rồi.
Nghĩ cũng phải thôi, bị “chỉnh” thê thảm như thế, tăng giá là xứng đáng.
Nếu đổi lại là họ, họ sẽ lột lão ta bằng sạch mới thôi.
“Lão phu làm gì có tiền!”, Ân Trú lạnh lùng nói.
Phụt!
Triệu Bân không đáp, giơ tay xé luôn một cánh tay của Ân Minh.
Ân Minh kêu gào thảm thiết, định trốn đi thì bị Triệu Bân đánh gãy xương chân, “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Cơ Ngân!”, Ân Trú phẫn nộ.
Phụt!
Lại thêm một đợt máu, cánh tay còn lại của Ân Minh cũng bị xé ra.
Chưa là gì đâu, quay về vẫn có thể nối lại được, bản lĩnh của Đại Tế Ti ghê lắm mà?
Chủ yếu là ngụ ý của hành động này: Không đưa tiền thì lần sau sẽ là đầu của hắn ta.
Không ai tiếc thương gì Ân Minh.
Vì hắn ta xứng đáng nhé!
Nghĩ cũng phải, là Ân Minh thích tự tìm kích thích, sợ đến một mình không đủ kích thích, nhất nhất đòi kéo theo ông nội, kéo thêm Tử Y Hầu, kéo nốt bốn vị đại Pháp sư Hộ quốc, bây giờ thua rồi thì phải chịu thôi.
Ân Trú đành chịu thua.
Hắn ta nhìn về phía Dương Huyền Tông và Linh Lung, hi vọng họ có thể làm trung gian hòa giải.
“Các cụ dạy đúng ghê, ngân lượng không đủ thì lấy bảo bối ra bù”, Hắc Huyền lão đạo thong dong nói.
“Ừm… anh hùng chí lớn gặp nhau”, Bạch Huyền lão đạo cũng vuốt râu.
“Đại Tế Ti mà không có bảo bối, chó nó tin!”
“Ừm… chí lớn gặp nhau”.
“Dù sao cũng là túc chủ của Cửu Vĩ, xứng với giá này”.
“Ừm… chí lớn gặp nhau”.
Hai lão già này đối đáp qua lại như tấu nói, Dương Huyền Tông và Linh Lung không nói gì, đã vậy họ còn trò chuyện với nhau, cố tình nói cho Ân Trú nghe, rằng nếu muốn Ân Minh được sống thì phải chịu “hi sinh”.
Sắc mặt Ân Trú khó coi cực độ.