Đằng sau cô gái tóc xanh là một người với sát khí ngút trời.
Một tên tóc đỏ như máu, nhìn ngoại hình là thanh niên vậy thôi chứ thật ra là một lão già, thuộc cảnh giới Chuẩn Thiên đúng nghĩa, cũng có huyết mạch đặc biệt như cô ta. Lão ta truy sát cô gái tóc xanh như thế chắc là vì muốn có căn nguyên của cô ta.
Triệu Bân không nghĩ gì nhiều mà lao tới ngay.
Không phải hắn lo chuyện bao đồng...
Mà vì cô gái tóc xanh có ơn với hắn.
Tối hôm đó, lúc Thiên Vũ cõng hắn bỏ chạy, cô gái tóc xanh đã từng ra tay tương trợ, lúc hắn chiến đấu đến lúc kiệt sức, cô ta cũng từng giúp đỡ hắn, giờ đối phương bị truy sát thì sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn được.
“Ngươi có thể chạy đi đâu được?”
Tên tóc đỏ cười nham hiểm, kẹp ngón tay, chém ra một luồng kiếm khí.
Cô gái tóc xanh cố đứng vững, giơ kiếm ra đỡ trước ngực nhưng không thể đỡ được kiếm khí của đối phương. Không phải cô ta không cản nổi mà là vì cô ta đang bị thương quá nặng, không thể phát huy được toàn bộ sức chiến đấu trong trạng thái thế này được.
Vây!
Cô ta vẫn chưa kịp đứng vững lại thì đã có cảm giác cơ thể bị trói chặt.
Là phong ấn của tên tóc đỏ, lão ta đã trói cô ta lại giữa không trung, dù chân nguyên của cô ta cuộn trào thì cũng không có tác dụng gì. Có huyết mạch bá đạo thì đã sao, sau khi trải qua cuộc chiến sinh tử thì vẫn bị truy sát, cô ta đã như ngọn đèn sắp cạn dầu.
“Huyết mạch của cô đã thuộc về ta!”
Tên tóc đỏ cười nham hiểm, để lộ hết hàm răng trắng bóng.
Lão ta đưa tay ra từ phía xa, ánh mắt rực lửa, không chỉ chất chứa sự tham lam mà còn có cả sự dâm dục. Lão ta là một lão tiền bối thích cái đẹp, mà cô gái tóc xanh thì lại có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế.
Cô gái tóc xanh ho ra máu, sức lực cũng cạn kiệt.
Lúc này ý thức của cô ta cũng đã trở nên mơ hồ.
Chắc hôm nay cô ta khó thoát khỏi được cái chết.
Trong giây phút sinh tử, có một bóng người xuất hiện, trong đầu cô ta đột nhiên thoáng qua hình ảnh tên lưu manh đã lột đồ mình ở Ma vực, tên đó là một sát thần, giết rất nhiều người đến mức xác chất thành núi, máu chảy thành sông.
“Sao lại nhớ đến ngươi chứ?”
Cô gái tóc xanh bần thần, nở nụ cười khó hiểu.
Một tiếng “ầm” vang lên, bàn tay của tên tóc đỏ đã tới gần như bàn tay ma quỷ muốn kéo cô ta xuống địa ngục. Cô ta buông lỏng cánh tay, lá bùa trước ngực lóe sáng, đó là bùa dùng để tự sát.
Nhưng chính vào lúc đó, có một bóng người màu vàng kim phóng từ trên trời xuống, khí thế ngút trời khiến phong ấn bị chấn động đến nát tan. Hắn đã đấm tan bàn tay chỉ bằng một cú đánh, đến cả tên tóc đỏ cũng phải hừm lên khó chịu và lùi về sau.
Cô gái tóc xanh ngây ra.
Bóng lưng đó rất quen thuộc với cô ta, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Thấy ở đâu chứ? Là ở Ma vực.
Mới lúc nãy bóng dáng đó còn xuất hiện trong đầu cô ta đây mà.
Chính vì cô ta đã nhận ra nên đầu óc mới say xẩm, nghĩ gì có nấy, thần kì đến vậy sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tư thế anh hùng cứu mỹ nhân của tên lưu manh này trông cũng rất ngầu.
Ầm!
Phía đối diện, tên tóc đỏ đã lập tức đứng vững lại.
Triệu Bân cũng đã đứng vững, vô cùng uy phong.
“Còn trẻ như vậy, không lo tu đạo mà lại học đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”. Tên tóc đỏ cười nham hiểm, không hề nổi giận, tối nay may mắn thật, có người không sợ chết, đến tặng của cải cho lão ta nữa.
“Già đầu rồi mà sao lại không biết xấu hổ!”, Triệu Bân bẻ lại.
“Miệng mồm lanh lợi quá nhỉ!”. Tên tóc đỏ cười lạnh lùng, tiến lên hai ba bước rồi đánh qua như một bóng ma, đưa tay tóm lấy cổ của Triệu Bân, vì cảm thấy hắn ngứa mắt nên định hành hạ trước.
Soạt!