Khoảnh khắc đó, Ngạo Diệt chỉ thấy cả người chợt lạnh.
Cũng đúng, bị cởi áo giáp ra rồi thì sao mà không lạnh cho được.
“Cái tên đó cởi áo của người ta thật là lưu loát, có nghề đấy”.
Kiếm Nam thổn thức, nói cởi là cởi, không hề dây dưa kéo dài.
“Sau này mọi người nên cẩn thận một chút”.
Tô Vũ nói với vẻ chân tình, hắn ta nhìn mấy người Mục Thanh Hàn, U Lan, Xích Yên và Thanh Dao, ý tứ cũng rất rõ ràng: Nhớ trông coi quần áo của mình cho cẩn thận, đặc biệt là áo ngực và đồ lót, đừng sơ ý để ai đó cuỗm đi mất, tối đến để trong phòng thì thơm hết biết luôn.
Tiếng tát tai sau đó vang lên giòn giã.
Chọc người đẹp nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Không phải ai cũng hài hước như Tô Vũ, phần lớn các đệ tử đều chú ý đến Triệu Bân, nói chính xác hơn là họ đang nhìn áo giáp trên tay Triệu Bân, toàn bộ tỏa ra hào quang màu đen, còn có phù văn cổ khắc bên trên, ánh sáng lung linh chảy xuôi đủ loại màu sắc, đúng là một bộ giáp huyền diệu, đến tên cũng súc tích cô động: Huyền Giáp.
“Thế cũng được á?”
Các đệ tử bên dưới đều tỏ vẻ khó hiểu, nói cởi là cởi à?
Vẻ mặt các đệ tử đều lộ vẻ nặng nề, bọn họ đều từng chứng kiến uy lực của Huyền Giáp, từng bị đánh đến bật ngửa, từng nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được cách phá giải, sao đến tay Cơ Ngân thì lại nhẹ nhàng như thế?
“Khá lắm!”
Triệu Bân cầm Huyền Giáp nhìn tới nhìn lui.
Chiếc áo giáp này thật sự rất khác thường, huyền cơ không chỉ nằm trên cổ áo, vị trí thay đổi, vì vậy nên, lần này khi hắn cởi từ cổ áo thì có thể lột ra rất nhẹ nhàng, nếu lần sau mà còn chọn vị trí đó nữa thì chưa chắc có thể cởi ra được. Nhưng với hắn mà nói thì chuyện đó không quan trọng, bất kể huyền cơ thay đổi vị trí đến chỗ nào thì cũng không thể thoát khỏi được mắt hắn.
“Huyễn thuật Thiên Nhãn lợi hại đấy!”
Ngao Diệt hừ lên lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi.
Chiêu này đã khiến hắn ta không kịp trở tay, trúng huyễn thuật thì thôi, áo giáp cũng mất, điều làm hắn ta ngỡ ngàng không phải những thứ này mà kinh ngạc vì không ngờ Cơ Ngân có thể phá được huyền cơ bí ẩn, nhẹ nhàng cởi áo giáp của mình.
“Tuyệt, tuyệt lắm!”
Triệu Bân vẫn còn đang quan sát, càng nhìn càng xuýt xoa.
Chiếc áo giáp không kỳ lạ, nó dị ở chỗ phù văn trên áo giáp. Đấy là một loại trận pháp cực kỳ cổ. Chỉ có điều, nó được khắc trên áo giáp, khi dùng chân nguyên kích thích thì sẽ có khả năng hút tổn hại và phản lại đòn tấn công, nguyên liệu đúc ra nó cực kỳ cứng, rất khó phá vỡ nó từ bên ngoài, đúng là tạo hóa hiếm có.
“Của ta rồi nhé!”
Hắn nhìn một lúc rồi mặc Huyền Giáp lên người.
Áo giáp rất kỳ lạ, khi được mặc lên người thì lập tức hòa làm một với cơ thể, nhìn từ bên ngoài vào thì không thể nhìn ra được, nó đã ẩn dưới cơ thể, sức mạnh thần bí trên Huyền Giáp và chân nguyên trong cơ thể đã cộng hưởng với nhau.
“Vừa vặn nha!”
Triệu Bân nhìn một lượt rồi nở nụ cười.
Các đệ tử đứng xem đều nhếch môi, vậy là thành của ngươi rồi à?
Nhìn sang Ngao Diệt, không ngờ hắn ta chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cười.
Nụ cười của hắn ta đầy vẻ gian tà.
Còn Triệu Bân thì cũng cảm thấy có điều không ổn, đúng là Huyền Giáp rất vừa người nhưng khi hắn mặc lên người thì cứ cảm giác như có gai đâm, còn chưa kịp cởi Huyền Giáp ra thì các gai sắt đã mọc ra từ trên Huyền Giáp, chọc thủng cơ thể hắn, trông như đã chọc ra thành cái sàng.
Shhh…