Không ai dám làm phiền, chỉ lặng lẽ nhìn họ luyện.
Họ luyện suốt ba ngày trời, chưa một giây nào ngơi nghỉ.
Tới đêm ngày thứ tư, Đan Huyền và những người khác mới thu tay về.
Triệu Bân được lôi ra ngoài, mảnh vỡ của quan tài băng ngọc đã tiêu biến hết.
Thế nhưng Triệu Bân vẫn còn hôn mê, bởi vì trong cơ thể có vết thương khác, dù là hoàng phi Vũ Linh xem xét tình hình cũng phải nhíu mày. Có thể nhìn ra, đó là thương tích do thiên kiếp để lại, ngoại lực không có tác dụng, đành dựa vào chính Triệu Bân để hồi phục.
Triệu Bân được đưa vào phòng.
Các lão bối tạm thời rút lui.
Đợi khi Cơ Ngân tỉnh lại, họ sẽ lập tức tới tìm.
Bấy giờ, đỉnh Thanh Vũ mới rơi vào im lặng.
Các lão bối đi hết rồi, nhưng nhóm tiểu bối như Thanh Dao vẫn còn ngồi dưới gốc cổ thụ, sắc mặt không ra làm sao. Bên phía thành Thiên Thu truyền tin tới, Liễu Tâm Như mất tích, nói cho đúng hơn là bị Phật độ hóa rồi.
Thế mà vẫn không tìm được đất Phật, Triệu Bân chắc hẳn khó chịu lắm.
Bây giờ thi thể của Sở Vô Sương còn bị phá hủy, đã đau lại càng đau hơn!
Đêm dần về khuya.
Sau khi liếc mắt nhìn Triệu Bân, đám đông mới quay về phòng mình.
Đêm đen trông có vẻ tĩnh lặng, thực chất lại không yên bình, chí ít thì đỉnh Thanh Vũ không như thế.
Dưới ánh trăng ảm đạm, cửa phòng ở lầu các của Mục Thanh Hàn bật mở, nàng ta xách kiếm, chậm rãi đi ra ngoài.
Đêm nay, nàng ta có gì đó không ổn lắm.
Điều gì không ổn cơ? Trạng thái không ổn.
Thần sắc đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, không hề có cảm xúc của con người.
Hình thái này dù nhìn từ góc độ nào cũng giống xác sống biết đi.
Nàng ta như cơn gió mà cũng như một hồn ma, dùng thuật xuyên tường, tiến vào phòng Triệu Bân.
Có lẽ vì nàng ta im hơi lặng tiếng, cũng có thể vì Triệu Bân ngủ quá say, hắn không hề phát giác.
Vẫn nhờ vào ánh trăng ảm đạm, Mục Thanh Hàn giơ kiếm lên, chém về phía Triệu Bân đang say ngủ.
Keng!
Mục Thanh Hàn chém xuống.
Thế nhưng, thanh kiếm đột nhiên dừng lại ngay trên đầu Triệu Bân.
Nói cho đúng hơn, ai đó âm thầm dùng chú định thân với Mục Thanh Hàn.
Tất nhiên là thủ đoạn từ Diêm La Mặt Quỷ rồi.