Chưa đầy ba nhịp thở, Triệu Bân đã thoát ra khỏi xoáy đen và đánh tan cơn lốc xoáy chỉ với một chiêu Thiên Thủ Đại La. Khoan hãy nói đến bản thân của Ngô Khởi, chỉ nói đến lốc xoáy này thôi thì phải công nhận là rất mạnh, cơ thể mạnh mẽ cỡ hắn mà cũng bị làm cho chảy máu, nếu như là cấp Huyền Dương bình thường thì nhất định sẽ bị siết cho tan nát ngay.
“Vẫn chưa hết đâu”.
Ngô Khởi nghiến răng nghiến lợi, kéo cong cung căng như trăng tròn, bắn ra mũi tên chí mạng.
“Cung tên đó…”, Huyễn Mộng nhìn thấy thì liền nheo đôi mắt xinh đẹp lại, hình như cô ta đã nhận ra, đấy là đồ của Ma gia cô ta.
“Tru Tiên quyết!”
Triệu Bân cưỡi gió tiến qua, đỡ đòn trực diện.
Ánh sáng kiếm và mũi tên chết người gặp nhau, một quầng hào quang lan ra bốn phía. Những người đứng quá gần lập tức bị xô bật ngửa ra, những khán giả có đạo hành kém thì bị tông đến mức hộc máu.
Sau cú tông trực diện, ánh sáng kiếm và mũi tên chết người đều tan biến.
Triệu Bân bị trúng tàn dư sóng, ngực bị chém một vết thương rất sâu. Ngô Khởi cũng không tốt hơn là mấy, hắn ta bị trúng tàn dư sóng của kiếm uy của Tru Tiên Quyết, thủng một lỗ trước ngực và bị kiếm ý xâm nhập.
“Hay, hay lắm!”, Ngô Khởi cười đáng sợ rồi lại dùng cấm pháp.
Nói chính xác hơn là hắn ta đã uống một viên đan dược. Đấy là một loại đan dược rất kỳ lạ, có thể khiến tu vi của cảnh giới Huyền Dương đỉnh cao tạm thời gia tăng lên cảnh giới Địa Tạng trong thời gian giới hạn, nhưng lại có phản phệ.
Nhưng bây giờ Ngô Khởi không hề quan tâm đến những điều đó.
Thứ mà hắn ta quan tâm là làm sao để giết chết Cơ Ngân, dù có bị phản phệ thì cũng không đáng tiếc.
“Pha này được đấy!”, các khán giả giật khóe môi.
Hèn gì Ngô Khởi lại tự tin đến thế, thì ra là có chiêu lợi hại đến thế.
Chính vì chiêu này rất lợi hại nên các khán giả mới chậc lưỡi xuýt xoa, đường đường là thống lĩnh của doanh trại hoàng ảnh vệ thứ bảy, là cảnh giới Huyền Dương đỉnh cao hàng thật giá thật mà lại bị một tên cảnh giới Huyền Dương tầng hai ép đến mức phải dùng đến tuyệt chiêu thế này. Từ đó có thể thấy được, quán quân cuộc thi học viên mới của Thiên Tông khó nhằn thế nào, e rằng dưới cảnh giới Địa Tạng, không ai có thể hạ được hắn.
“Địa Tạng đánh với Huyền Dương à?”
Các tiền bối hít một hơi thật sâu, trận này hơi máu me rồi đây.
“Ngươi được lắm!”
Triệu Bân hừ một tiếng lạnh lùng, tiếp tục dùng ma đạo trên thể Kỳ Lân, hắn đang muốn tấn công Ngô Khởi trong tích tắc. Nhưng tên đó rất thông minh, hắn ta đã mở Huyết Minh Nhãn từ sớm, nếu hắn mà dám dùng Thiên Nhãn thì sẽ bị mất thị lực ngay, khi đánh nhau với Ngô Khởi, Thiên Nhãn của hắn gần như chỉ là vật trang trí.
Giết!
Ngô Khởi giận dữ hét lên, khí huyết cuộn trào và điên cuồng bộc phát.
Triệu Bân không hề sợ hãi. Ngô Khởi dùng đan dược nâng cao tu vi trong thời gian ngắn nên sức mạnh kém xa cảnh giới Địa Tạng thật sự, căn cơ của hắn ta không thể chịu nổi tu vi của cấp Địa Tạng nên đương nhiên cũng không thể phát huy được toàn bộ sức chiến đấu của cấp Địa Tạng. Nhưng dù có là cấp Địa Tạng tầng một thật sự thì hắn cũng không sợ, nếu muốn đánh thì hắn sẽ đánh cho thành tro luôn.
Ầm, bùm, ầm!
Hai người họ, một người đứng phía tây, một người đứng phía đông, dùng bí thuật đánh nhau, từ đấm đến chưởng ấn, đến quyền ảnh, đến ánh sáng kiếm, ánh sáng đao… Liên tục nối tiếp nhau, mỗi lần hai bên gặp nhau thì đều có lửa tóe lên sáng chói. Những vầng sáng tầng tầng lớp lớp, với bí pháp rực rỡ và bá đạo, không ngờ còn tạo ra dị tượng, đẹp không thể tả!