Vẫn chưa xong.
Sau khi nôn ra máu, mái tóc đen như thác nước của Triệu Bân lại có thêm một sợi bạc, từ khi sợi tóc dài đầu tiên biến bạc, đó như bắt đầu của một phản ứng dây chuyền, càng nhiều sợi bạc hiện lên, hơn nữa không hề có sự báo trước.
“Sao lại thế?”
Sở Vô Sương nhíu mày, cô ta nhìn thấy rất rõ, tuổi thọ của Cơ Ngân đang giảm dần.
Các trưởng lão cũng không phải ngốc, Sở Vô Sương nhìn ra thì sao Địa Tạng đỉnh cao không nhìn ra cho được?
Người cảm nhận rõ ràng nhất vẫn là Triệu Bân, hắn có cảm giác một luồng sức mạnh đang tản mạn khắp nơi trong cơ thể. Đó là tuổi thọ của hắn, chỉ trong vòng ba, năm giây, hắn đã mất đi ba, năm năm tuổi thọ.
“Chuyện gì thế?”
Những đệ tử đang bò lên trên chợt sửng sốt.
Theo lý thì khi tu vi tăng lên, tuổi thọ cũng tăng theo, tên này lại khác người, không tăng mà còn giảm, đầu tiên là nôn ra máu, sau đó là tuổi thọ mất dần đi, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, là do căn cơ xảy ra biến cố gì sao?
“Cơ Ngân?”, U Lan gọi to.
Triệu Bân không đáp lời mà chỉ nhíu mày, đang yên đang lành, sao tuổi thọ lại giảm nhỉ!
“Đừng động đậy”.
Ngô Huyền Thông bình thản nói, túm lấy cổ tay Triệu Bân để bắt mạch cho hắn.
Vân Yên cũng đã đi đến, túm lấy tay còn lại của Triệu Bân, tĩnh tâm bắt mạch.
Một hồi lâu mà cũng không nghe thấy Ngô Huyền Thông và Vân Yên nói gì.
Sau một lúc, hai người buông tay ra, miệng đều nói: “Không có bệnh!”
“Dừng rồi!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Sự giảm sút của tuổi thọ bỗng dừng lại nhưng hắn có thể cảm nhận được mình đã mất đi bảy tám, năm tuổi thọ, muốn tìm lại tuổi thọ nhưng không biết tìm ở đâu, chỉ có máu đang không ngừng... chảy ra nơi khóe môi.
“Ngươi tu luyện công pháp kỳ quái gì thế?”, Vân Yên hỏi.
Triệu Bân khẽ lắc đầu, công pháp của hắn là do Nguyệt Thần truyền cho, sẽ không có vấn đề gì.
“Chuyện này quái lạ thật!”, Ngô Huyền Thông xoa cằm.
Vô duyên vô cớ mà tuổi thọ lại giảm, đúng là kỳ quặc!
Nhiều trưởng lão bước lên bục, vây chặt Triệu Bân mà xem xét, đánh giá từ trên xuống dưới.
Xong, họ cũng không nhìn ra được điều gì.
“Nhìn ra được mới là lạ”.
Nguyệt Thần thầm than, Triệu Bân không bị bệnh mà là vì đám người này không nhận ra được vấn đề tồn tại, vẫn là do lời nguyền đáng ghét kia hút hết số mệnh của Triệu Bân, bây giờ lại dòm ngó tuổi thọ của hắn.
Một bên may mắn, một hồi tai họa.
Bị trúng lời nguyền của thần thì tạo hóa và hoạn nạn song song tồn tại.
“Chúng ta… đã cố gắng hết sức rồi”.
Nguyệt Thần rất bất lực nói. Cũng may cô ta và chúc phúc đang cùng nhau chống lại lời nguyền này, nếu không thì Triệu Bân không đơn giản chỉ là mất đi số mệnh, mất tuổi thọ thôi đâu, hắn có thể sẽ bị hồn bay phách tán chỉ trong nháy mắt. Đây là chuyện không thể nào xoay chuyển, dù họ có hợp sức lại cũng không thể tiêu diệt được lời nguyền của thần.
Triệu Bân ngồi xuống nhắm mắt ngồi thiền.
Sự việc xảy ra quá nhanh, không chỉ trở tay không kịp mà còn cảm thấy hoang mang.
Các trưởng lão và đệ tử xung quanh cũng gãi đầu, không biết thế nào.
“Đừng làm phiền hắn”.
Bạch Huyền Thạch phất tay vẽ ra một vòng sáng bao quanh Triệu Bân.
Đừng nhìn vẻ ngoài lo lắng của lão ta mà lầm, thật ra trong lòng lại cảm thấy vui sướng vô cùng, tên nhóc này chết mới tốt!
Cũng giống lão ta, đám gián điệp Kim Huyền Chung cũng mừng thầm, nếu Cơ Ngân bị nổ chết tại chỗ ngay lúc này mới là chuyện vui lớn nhất đời, cũng miễn cho sau này phải tốn công tốn sức giải quyết hắn. Hiện giờ có quá nhiều yêu nghiệt, bóp chết từ trong trứng nước mới là tốt, chứ như Cơ Ngân thì sau này hắn chắc chắn sẽ là tai họa lớn.
“Mẹ kiếp!”
Ngô Huyền Thông hét lên, mắng đám đệ tử trên thang trời.
Cơ Ngân gặp rủi ro, mấy người kia cũng không leo lên thang trời nữa mà đều nhìn sang, chủ nhân từng đôi mắt trợn tròn nhất thời lại quên mất còn đang ở trên thang trời, từng giây từng phút trôi qua là có hạn.
“Tiếp tục”.
Quá nhiều đệ tử đứng dậy, tạm gác những suy nghĩ lung tung lại.
Tiếng ầm ầm vang lên, không lâu sau cả thang trời đều rung chuyển, chỉ vì người quá nhiều, nhiều hơn bất kỳ đợt nào hằng năm, cũng là vì Dương Huyền Tông quyết đoán cho tất cả mọi người một cơ hội.
Trong quầng sáng, Triệu Bân vẫn im lặng không nói gì.
Tuổi thọ giảm dần, mái tóc của hắn không còn màu đen thuần khiết nữa, lốm đốm đã xuất hiện rất nhiều. Giống như một tác phẩm nghệ thuật đã có thêm tì vết không thể xóa nhòa được. Còn quanh người hắn cũng xuất hiện khá nhiều luồng khí đục ngầu lúc ẩn lúc hiện, những thay đổi dị thường này đều khiến các trưởng lão ở đó không thể hiểu nổi.
“Không quên sơ tâm, mới thành Đại Đạo”.
Trong đêm tối như có câu nói này vang vọng trong đầu hắn.
Cái gọi là sơ tâm cũng là đạo tâm, ý chí không thể bị đánh bại.
Rầm! Bùm!
Trên thang trời, đệ tử ngoại môn vẫn đang tiếp bước trèo lên, bước chân nặng nề bước lên từng thang trời vang lên tiếng bùm bụp, càng đi về sau uy lực càng mạnh, mỗi người đều như gánh một ngọn núi lớn trên vai.
“Giữ vững tinh thần, nhanh lên”.
Tô Vũ cắn chặt răng, còn tiện thể giơ tay vỗ vào Dương Phong bên cạnh, hắn ta vỗ mà như muốn đánh Dương Phong luôn vậy. Uy áp quá mạnh, không chỉ khiến bước chân nặng nề mà bàn tay cũng nặng. Hai người xem như là có thực lực khá xuất sắc, đã leo lên đến bậc như chín mươi, những người cùng cấp bậc đa phần là đệ tử cũ: Vệ Xuyên, Viên Miểu, Hoàng Hiết, Tử Viêm đều ở trong đó.
“Mẹ kiếp, giẫm phải ta rồi”.
Bên dưới Lăng Phi kêu gào, trên thang trời có quá nhiều đệ tử, nhưng nó là gai mắt nhất. Không còn cách nào khác, nó quá lùn cũng do nhiều người quá đi, một khi không cẩn thận sẽ giẫm lên người nó, như cái tên này thì không hợp với việc đi dạo phố, đi đâu cũng có khả năng bị giẫm đạp.
“Trạng thái của hắn không ổn!”, Xích Yên định thân, ngồi nghỉ trên bậc thềm bằng đá, hắn mà cô ta nhắc tới dĩ nhiên là Triệu Bân, tuổi thọ giảm không phải là dấu hiệu tốt.
“Trạng thái của ta cũng rất kỳ lạ”, Lăng Phi nhếch môi, còn nhìn lên điểm cuối của thang trời rồi nói một câu đầy ý tứ: “Tên kia rất có thể là bị công pháp phản phệ”.
Xích Yên không đáp lời, khả năng là công pháp phản phệ rất nhỏ.
Lúc hai người nhìn thì Triệu Bân mở mắt ra, đôi mắt vốn dĩ linh động cũng hiện lên ánh sáng lốm đốm, sắc mặt hơi tái nhợt, rõ ràng không nhìn lên nhưng lại có cảm giác bệnh tật, gồm cả Vân Yên ở trong, không ai nhìn ra dấu vết gì, những gì Nguyệt Thần nói đều đúng, mắt trần phàm thai, tầm nhìn quá hạn hẹp!
“Cảm thấy thế nào?”, Vân Yên khẽ giọng hỏi.
“Vẫn ổn”.