Ngày hôm nay không thấy Triệu công tử ra khỏi cửa phòng, vẫn làm tổ trong phòng vẽ bùa, chờ đến tối đi lấy đan dược, Mục Thanh Hàn và Xích Yên cũng không quấy rầy, ăn bữa sát rồi tự tản ra tìm nơi yên tĩnh để tịnh tâm, vẫn là bộ Huyền Thiên tâm pháp nọ, càng lĩnh ngộ sâu càng có được những cơ duyên lớn.
Thời gian trôi qua, Chư Cát Huyền Đạo có tới một lần.
Lão già này trông cứ như kẻ trộm, sau khi lên đến nơi bèn nhìn trái ngó phải, thấy không có ai mới đến trước cửa sổ Vân Yên, kéo ra một khe hở, híp mắt nhìn vào trong.
Vẻ mặt đó ấy à! Muốn đáng khinh thế nào là có đáng khinh thế ấy.
Sau đó, có người khác tìm đến, chẳng hẹn như Tô Vũ, Kiếm Nam, hoặc là bọn Thanh Dao, nghe nói Triệu Bân về nên mới chạy lên đỉnh Tử Trúc gặp mặt, thấy Triệu Bân đóng chặt cửa phòng, có lẽ đang tu luyện nên cũng không làm phiền.
Khi màn đêm buông xuống mới thấy Triệu Bân buông bút vẽ.
Nhìn lại trên bàn, những chồng bùa chú được xếp hết sức ngay ngắn, đó là thành quả của hắn cả đêm qua, lấy ra ngoài bán, chắc sẽ gom được một số không nhỏ, sức người vẫn quá yếu, nếu cả Ma gia đều học được cách vẽ bùa thì khi đó mới kiếm được cả đống tiền, mười vạn người bồi dưỡng một người, rất dễ, nếu một người nuôi mười vạn người, thế thì không thể nuôi nổi rồi, vậy thì phải chung tay góp sức mới được.
Dưới ánh trăng, hắn xuống đỉnh Tử Trúc.
Khi hắn đến Linh Đan các thì bầu không khí có gì đó là lạ.
Vừa vào đến đã thấy trong đình nghỉ mát có người ngồi uống trà, một người là Đan Huyền, người kia là thanh niên áo bào tím, khí vũ hiên ngang, khí huyết dồi dào, mái tóc đen như gỗ mun, lại còn lóe lên ánh sáng tím, ngoài ra còn có khí uẩn biến ảo kỳ lạ khiến người đó như ẩn như hiện.
Ngoài Đan Huyền và thanh niên áo bào tím thì ngoài đình hóng mát còn có hai người đang đứng, một ông lão mặc áo màu vàng kim, người kia thì mặc áo màu bạc, đứng đó như hai thanh giáo dựng thẳng, có lẽ là hộ vệ của thanh niên áo bào tím, ánh mắt nhìn Triệu Bân đầy kiêng kị, vì hai ông lão đều là cảnh giới Chuẩn Thiên hàng thật giá thật, không cần phải xem lén tu vi, chỉ cần xem khí thế của họ là biết, Địa Tạng tầng cao nhất không thể bắt chước được.
Thế thì hơi đáng sợ rồi.
Thân phận của thanh niên áo bào tím đó là gì mà lại được hai cảnh giới Chuẩn Thiên bảo vệ.
“Chờ chút nữa hẵng lại đó”.
Triệu Bân ngước lên, không biết Tử Viêm từ đâu xông ra, kéo Triệu Bân qua một bên.
“Thanh niên áo bào tím đó… Là ai thế?”, vẻ mặt Triệu Bân đầy tò mò.
“Ân Minh”, Tử Viêm nhỏ giọng nói: “Cháu của Đại Tế Ti hoàng tộc”.
Triệu Bân nghe xong thì hai mắt bất giác híp lại.
Hắn chưa từng gặp Ân Minh, lại có dịp nghe được cái tên này, kẻ thù của Phượng Vũ chính là Ân Minh.
Không ngờ lại được gặp mặt ở Linh Đan các.
“Tên đó là một nhân tài đấy", Tử Viêm chắp tay nói.
“Tài đến mức nào”, Triệu Bân tiện tay cầm bầu rượu.
“Hắn tu một loại công pháp có thể Đoạt Thiên Tạo Hóa”, Tử Viêm chậm rãi nói: “Nghe sư phụ bảo là mỗi cảnh giới Ân Minh đều phải tu ít nhất hai lần, nhưng mỗi lần tu lại càng mạnh hơn”.
“Tu ít nhất hai lần?", Triệu Bân nghe xong thì nhíu mày: “Là sao”.
“Từ ngưng nguyên tu đến tầng cao nhất của ngưng nguyên, sau đó thì tu vi sẽ tan đi hết, tu lại một lần nữa”, Tử Viêm giải thích: “Theo sư phụ nói thì phương pháp này là cách để tăng cường căn cơ, mỗi lần tu lại thì tư chất lại mạnh hơn một phần, như hắn ta giờ phút này trông có vẻ chỉ là Huyền Dương tầng thứ năm, nhưng thật ra đây đã là lấn thứ ba hắn ta lên đến cảnh giới này, trước đó đã tu lại hai lần, lần này… Là lần thứ ba”.