Nếu chỗ này có người ngoài, nghe được câu này chắc sẽ thấy hắn ngông cuồng tự đại, dám khiêu chiến một vị tiên. Trên thực tế, hắn đang khích tướng Ân Trú để lão ta chui ra. Dù là tiên, hắn cũng dám đối đầu, huống hồ Ân Trú đang bị thương, kể cả khi hắn dốc hết căn cơ cũng chưa chắc đã hạ được Ân Trú, nhưng lão ta là kẻ hạ chú, giết lão ta là phá được cục diện khốn khó này.
“Đợi khi thọ nguyên cạn kiệt, xem ngươi còn cứng rắn được như vậy không”, Ân Trú cười gằn.
Không đợi Triệu Bân nói gì thêm, gương mặt của lão ta chậm rãi biến mất, chỉ còn lại gốc cây khô cằn.
Không vội!
Lão ta không hề vội.
Rừng rậm Huyết U là sân nhà của lão ta, Triệu Bân tiến vào rồi đừng hòng ra ngoài nữa.
Chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi mà. Đừng nói là một võ tu Chuẩn Thiên, cho dù là cao thủ Thiên Võ tới đây cũng bị cắn nuốt thôi, thọ mệnh dài đến mấy cũng không đủ để hao hụt, sớm muộn gì cũng có một ngày mất hết sức sống.
Mặt quỷ của Ân Trú biến mất.
Triệu Bân vẫn đứng im một chỗ, không động đậy.
Cuối cùng, thắc mắc bao lâu nay của hắn cũng đã được giải đáp, trong lòng vừa phẫn nộ lại vừa kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác ức chế, muốn sống sót ra khỏi đây thì phải giao thiệp với tiên mới được.
Một lúc lâu sau Triệu Bân mới quay đầu bỏ đi.
Rừng Huyết U trong đêm mây mù lượn lờ, không thể nhìn rõ được con đường phía trước, Triệu Bân cũng không phân biệt được phương hướng, lúc đi lúc dừng, cẩn thận từng bước, cố gắng hết sức né tránh cấm chế và sát trận ẩn.
Hắn biết rất rõ toan tính của Ân Trú.
Mình không trúng cạm bẫy trong Huyết U nhưng tuổi thọ lại đang mất dần qua từng giây.
Trò chơi này càng kéo dài thì càng bất lợi cho hắn, đến khi tuổi thọ thật sự cạn kiệt, không cần đến Ân Trú ra tay, chỉ cần cho vài ngụy bí giả cấp cao đến, như thế cũng đủ đánh hắn thành bã rồi.
Vẫn là câu đó…
Đây là sân nhà của đối phương, quy tắc do đối phương lập ra.
Bên tai có thể nghe thấy được tiếng nước chảy róc rách phía trước.
Là một con sông nhỏ, nước sông một màu đỏ tươi.
Triệu Bân dùng Thiên Nhãn quan sát một lúc, sau khi xác nhận trong sông không có cấm chế thì mới nhấc chân lội qua. Qua đến bờ bên kia rồi hắn mới đột ngột dừng lại, dường như con sông nhỏ đó là một ranh giới, vượt qua con sông máu, tốc độ suy giảm tuổi thọ của hắn đã tăng nhanh lên gấp đôi.
Hai mắt sáng lên, hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Khi đến trước một cái hồ, hắn lại dừng lại, ánh mắt cũng trở nên xa xăm hơn.
Sau nhiều lần thử nghiệm, hắn đã có thể chắc chắn một chuyện: càng đi vào sâu, tốc độ suy giảm tuổi thọ của hắn càng nhanh.
Đồng nghĩa với việc đó, nếu càng đi ra phía ngoài thì tốc độ suy giảm tuổi thọ của hắn sẽ càng chậm.
Sự thay đổi về tốc độ đó lại là dấu hiệu chỉ đường hữu hiệu.