Trời đã dần sáng, nhóm người Ma gia đầu tiên đã an toàn tìm đến núi Bất Tử.
“Khốn kiếp!”
“Đáng chết!”
“Cơ Ngân, lăn ra đây mau!”
Vẫn như cũ, họ vừa vào tới núi Bất Tử thì tai đã nghe thấy những tiếng gào thét giận dữ.
Cũng vẫn là Ngô Khởi, hắn ta la hét không biết mệt, mà tên này cũng chẳng chịu an phận. Mỗi khi có người tới là lại nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của hắn ta, thậm chí mấy đứa bé của nhà họ Ma còn sợ tới mức thút thít trong lòng ông bà.
“Đây là... núi Bất Tử sao?”
Cường giả Ma gia tiến tới gần, nhìn trái nhìn phải suốt dọc đường.
Biểu cảm gì à? Thì cũng như Ma Tử và Phượng Vũ trước đó, ánh mắt rất kỳ quái vì đã tới tận núi Bất Tử mà vẫn không thấy sương mù gì. Nghiên cứu một hồi, họ mới chợt hiểu ra, thảng thốt kêu lên: “Mê tung trận?”
“Sửa đúng một chút, là mê tung trận cấp tiên?”, Ma Tử cười nói.
“Cấp tiên?”, những người nghe thấy đều giật mình, khó trách sao họ lại không thể nhìn thấu.
Đến khi thấy thành Thiên Thu, cả đám đều như bánh bao đất, ngẩng đầu, giơ ra vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn. Trong núi Bất Tử còn có một tòa thành cổ sao? Nhìn tường thành và cửa thành này mà xem, không hề nhỏ hơn Đế Đô đâu nha!
Chủ yếu là khí thế của nó.
Tòa thành này… má ơi, đúng là to lớn hào hùng!
“Chào mừng tới thành Thiên Thu!”
Mấy phân thân của Triệu Bân cũng khá là thú vị, họ xếp thành hai hàng ngay ngắn như đang đón khách, miệng cười tươi rói, không biết ý thức cá nhân hay do Triệu Bân cố tình dặn dò.
“Cảm... cảm ơn!”
Người nhà Ma gia đều cười gượng, cảm thấy hơi mất tự nhiên, vào thành trong vô thức.
“Ta... mé ơi!”
Hai chữ này hiển nhiên đã trở nên phù hợp với thành Thiên Thu lắm rồi.
Người Ma gia ngạc nhiên tột độ, vừa tiến vào thì khựng lại tại chỗ không nhúc nhích nữa, ngỡ ngàng nhìn thế giới trước mắt... Đây là cảnh tiên trong truyền thuyết sao? Là chốn bồng lai thiên đường trong thần thoại ư?
“Thành này của Cơ Ngân!”
“Nếu không có sự cho phép của hắn, chẳng ai vào được đâu!”
“Đồng thời, như vậy rất an toàn!”
Ma Tử lấy ra bầu rượu, cười nhìn chúng trưởng lão Ma gia.
“An... an toàn thật!”
Chúng trưởng lão của Ma gia nuốt nước bọt cái ực, bên ngoài có mê trung trận, bên trong có thành cổ Thiên Thu, e là dù cảnh giới Thiên Võ có tới đây thì cũng chưa chắc tìm được tới nơi này. Mà nếu tới được thì cũng phải đợi ở ngoài thôi, cứ thế, sợ là chẳng nơi nào ở Long Triều Đại Hạ an toàn hơn chỗ này.
Nói xong, người Ma gia vô thức liếc sang Triệu Bân.
Triệu Bân cũng lễ độ, trầm ngâm vuốt tóc, ngụ ý chỉ có hai chữ: Khiêm tốn!
“Phong thái đúng là chói mắt đấy!”, Ma Tử thổn thức một câu.