Đập vào mắt là cảnh một người mình đầy máu, đang vịn vào một cái cây cổ lệch và thở hổn hển, thở một lúc thì lại thổ huyết, khắp cơ thể đều là vết máu, nhìn hình dạng của các vết thương thì thật sự không biết là bị đao chém hay là bị kiếm đâm, trông chúng rất kỳ lạ. Cộng thêm việc đang ở chốn núi rừng âm u nữa, dù là ai nhìn thấy một người đầy máu me như thế thì cũng sẽ tưởng rằng đó là một con ma quỷ, hơn nữa còn là một con ma quỷ đã bị đánh tàn phế.
Đấy không phải là ma quỷ đâu.
Mà đấy là Triệu công tử.
Vì đuổi theo tên áo đen, phải dịch chuyển qua lại giữa các không gian trên phần lớn quãng đường, đụng trúng không gian chia cắt nên mới bị thương đến mức như thế. Nhưng so với lần cứu Sở Vô Sương thì lần này vẫn đỡ hơn, chủ yếu là hắn đã đuổi kịp.
Không phải ma quỷ!
Tên áo đen bất giác dừng lại, nheo hai mắt.
“Giao ra đây!”
Triệu Bân vừa vịn cây, khom lưng ho khù khụ, vừa đưa tay ra.
“Thứ gì?”, tên áo đen lạnh lùng hỏi.
“Bất Diệt chiến kích!”, Triệu Bân cũng không muốn vòng vo.
Hắn vừa thốt lên thì tên áo đen lập tức lùi về sau một bước, mắt híp dữ dội. Chỉ có mấy phân thân đó biết hắn ta đã lấy được Bất Diệt chiến kích, lẽ nào đây chính là bản thể chủ của mấy phân thân đó sao?
Nhưng sao lại có thể tìm ra được vị trí của hắn ta một cách chính xác như thế?
Hắn ta nghĩ đến đây thì ánh mắt liền sáng lên, vội vã nhìn xung quanh.
Và cuối cùng tên này đã tìm thấy một dấu ấn, đối phương đã dựa vào dấu ấn đó để tìm ra hắn ta.
Buồn cười là đến bây giờ hắn ta mới biết, là do mình đã sơ suất.
“Lá gan cũng to đấy, đồ của ta mà cũng dám cướp!”. Cuối cùng thì Triệu Bân cũng đứng thẳng lên.
“Có ngon thì qua là lấy!”. Tên áo đen thản nhiên đáp, không hề hèn nhát. Hắn ta xông thẳng về phía Triệu Bân, đối phương đã bị thương nặng đến thế rồi, sức chiến đấu còn được bao nhiêu nữa, xét về tu vi thì cũng không cao bằng, dù cho có tìm được hắn ta thì đã sao? Cùng lắm là đánh một trận thôi. Hắn ta đang trong trạng thái tốt nhất thì có lý do gì để thua sao?
Keng.
Cách đó ba trượng, tên áo đen đột ngột rút kiếm ra.
Triệu Bân cười lạnh lùng, cứ thế nhào đến, không hề phòng ngự.
Ọc…
Huyết quang đột ngột xuất hiện, vai hắn bị kiếm xuyên thủng.
Nhưng hắn không để mình vô duyên vô cớ nhận kiếm đó.
Hắn nhận kiếm đó chỉ là để thu hẹp khoảng cách với tên áo đen, tiện bề thi triển tiên thuật trộm cắp. Hắn vung tay lên, trộm từ trên người đối phương một lá bùa, đấy là lá bùa trữ vật đặc biệt, Bất Diệt chiến kích đang được phong ấn ở bên trong, hắn đã biết hết những chuyện này từ lâu rồi.
Soạt!
Hắn lấy được bùa trữ vật thì bỏ trốn ngay.
“Trả lại đây!”, tên áo đen lạnh giọng quá, vung kiếm và chém tới.
“Vốn dĩ là của ta mà!”, Triệu Bân đột ngột đứng lại, cố dùng thiên cang hộ thể.
Keng!
Thanh kiếm của tên áo đen giống như chém trúng đá hay trên sắt, cả người bị chấn đến mức liên tục lùi về sau, vẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn ta nhận ra được đấy là bí pháp gì, đấy là thiên cang hộ thể chân chính, là bí kíp không truyền ra ngoài của Dương Thiên thế gia.
Người này là người của Dương Thiên thế gia sao?
Chỉ trong tích tắc, Triệu Bân đã đánh đến và cũng đã tiếp cận hắn ta.
Khi bị hắn tiếp cận thì chỉ có hai khả năng, một là bị đánh, hai là sẽ bị trộm.
Trạng thái của Triệu công tử rất tệ, không thể chịu nỗi chiến ý bá đạo của Đấu Chiến Thánh Pháp.
Vì vậy, hắn đã chọn phương án hai, trộm trước rồi đánh sau, cướp bùa chống nổ trước đã.
Sau đó sẽ dùng bùa nổ để kích nổ.
Vù!
Một trận gió mạnh thổi qua, hắn lột áo khoác đen của đối phương xuống.
Ừm… Đó là một thanh niên và cũng có một khuôn mặt phổ thông.
Roẹt!
Sau áo khoác đen thì tấm áo ngoài cũng bị lột ra trong tích tắc.
Bị lột cùng với chiếc áo ngoài còn có cả túi tiền.
Lột áo quần, cướp bảo bối, một công đôi việc…
“Ngươi…”
Tên áo đen nổi giận, mặt đỏ bừng lên.
Hai mắt như nổi lửa.
Rèn rẹt!
Cảnh tượng sau tiếng vang đó rất khiếm nhã.
Đi đêm quá thì cũng sẽ có ngày gặp ma.
Chẳng hạn như tiên thuật trộm cắp của Triệu công tử, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc nhỡ tay. Lần này không quá thành công, vốn dĩ là lột quần áo lại thành ra xé quần áo. Tấm áo ngoài cùng của tên áo đen bị xé rách hết một nửa, không trộm được cũng không nói làm gì, nhưng nếu còn trộm nữa thì chắc nửa bên còn lại cũng sẽ bị hắn xé xuống luôn.
Vì áo ngoài bị xé xuống nên lộ ra một thứ màu đỏ.
Triệu Bân thấy thế thì lập tức ngây người: “Yếm hả?”
Không sai, là một cái yếm, còn được thêu hai đóa hoa hải đường nữa.
Triệu Bân giật khóe môi, quan sát tên áo đen từ trên xuống dưới bằng ánh mắt kỳ lạ. Ngươi biến thái à? Đàn ông mạnh mẽ mà sao lại mặc áo yếm thế kia?
Hắn nhìn một hồi rồi lại ngây ra...
Vì trạng thái của tên áo đen đang từ từ thay đổi, vốn dĩ là người đàn cao một mét tám nhưng giờ thu nhỏ còn một mét bảy, trước ngực vốn dĩ bằng phẳng giờ lại nhô lên hai cái bánh bao, đúng chuẩn ngực tấn công mông phòng thủ. Lúc này khuôn mặt phổ thông lúc nãy cũng không còn phổ thông nữa, mà đã trở thành một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế. Xinh đẹp nhất là mái tóc mượt mà của cô ta, không ngờ lại có màu xanh da trời, lấp lánh dưới ánh trăng.
“Con gái sao?”
Triệu Bân thấy vậy thì nhìn sững.
Hèn gì lại mặc yếm, thì ra là một cô gái, thuật biến thân của cô ta chắc phải cao lắm, không ngờ đến Thiên Nhãn của hắn cũng không hề phát hiện ra, nếu không thì ai lại đi lột đồ của cô ta ra làm gì.
Ừm… Thân hình cũng khá quyến rũ, rất trắng.
“Ngươi…”
Cô gái tóc xanh đưa một tay lên che cơ thể lại, còn một tay thì cầm kiếm chĩa về phía Triệu Bân, đến cánh tay cầm kiếm cũng run lên, ánh mắt tóe lửa, không biết là đang xấu hổ hay là đang tức giận mà khuôn mặt xinh đẹp đó lại đỏ bừng lên.
Được mở rộng tầm mắt rồi.
Hôm nay cô ta đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Cô ta lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người đánh nhau mà mới xông lên là lột đồ ngay.
“Học thuật biến thân này từ đâu thế?”
Triệu Bân lau máu mũi rồi hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
Nguyệt Thần nghe xong cũng phải liếc mắt, đấy là điểm mấu chốt sao?
“Ngươi đáng chết!”
Tiếng phụ nữ chói tai vang khắp núi rừng.
Cô gái tóc xanh phát điên, đôi mắt xinh đẹp trong veo đó bỗng lóe lên tia sáng chết chóc. Giữa hai trán xuất hiện một hoa văn cổ, mái tóc xanh mượt mà biến dần thành màu đỏ, chắc là sức mạnh của huyết mạch tiềm tàng, hoặc cũng có thể là một loại cấm thuật bá đạo nào đó. Khí thế của cô ta lập tức tăng thêm một cấp, cây cối trong phạm vi một trăm trượng đều bị chấn ngã rạp xuống.
“Mắt kém thật đấy!”
Nguyệt Thần thấy thế thì lẩm bẩm, nhìn cô gái tóc xanh với ánh mắt vô cùng xa xăm, nguyên nhân là vì hoa văn cổ trên trán của cô gái kia. Đó là một loại biểu tượng và cũng là một loại huyết thống đáng sợ nhưng trong ký ức của cô ta thì huyết thống đó phải diệt vong từ lâu rồi mới phải, không ngờ vẫn còn có truyền nhân trên đời này.
“Trả quần áo cho cô này!”
Triệu Bân ném quần áo qua rồi quay đầu bỏ chạy.
Có thể là vì hắn đã bị thương quá nặng, ngay cả bước đi cũng đã không vững, hắn đang cố gắng gượng bằng chút hơi sức còn sót lại trong lồng ngực. Với trạng thái hiện giờ của hắn thì rõ ràng không thể đánh lại được cô gái đó, đừng nói gì đến khai chiến, đến cả bỏ chạy cũng phải tốn mất sức. Hắn mới gặp cô gái tóc xanh lần đầu tiên, không biết cô ta thuộc huyết mạch gì mà lại mạnh đến mức kỳ lạ như thế.
Trực diện đỡ đòn cũng không phải là không được.
Chẳng qua là sẽ bị ăn đòn một trận thôi.