Chiếc hộp sắt lại lần nữa được lôi ra và đặt ngay ngắn.
Không thể nghi ngờ gì thêm, đúng là Bát Bộ Phù Đồ.
Hắn mở Thiên Nhãn, gắng gượng nhìn trộm.
Giống như mấy lần trước, Thiên Nhãn lại gặp phản phệ, sức mạnh mất hết.
Mà bên trong hộp là một bàn tay bê bết máu, khác ở chỗ, lần này là tay phải.
“Ba cái rồi, còn thiếu năm cái”.
Triệu Bân cất hộp sắt, lặng lẽ nhỏ thuốc dưỡng mắt.
Tái sinh được Ma Quân là có hi vọng tái sinh được cha hắn và Vô Sương.
Cùng lắm thì cũng có thể kiếm được ít đan dược Trường Sinh Bất Lão và phương thức luyện đan từ Ma Quân.
Lần này tới thành Thiên Tuyệt, quả nhiên không uổng công.
Hắn mừng thầm, vừa lấy được hai Độn Giáp Thiên Tự, lại lấy thêm một chiếc hộp sắt.
Tính đi tính lại, Vân Yên cũng là một phúc tướng.
Nhắc đến Vân Yên, cô ta đang tìm hắn khắp thành kia kìa?
Không phải tìm hắn để tính sổ, mà vì thân phận của Triệu Bân quá đặc thù, cường giả các nước và sát thủ La Sinh Môn đều muốn đập chết hắn. Nếu biết hắn đang ở thành Thiên Tuyệt, chắc hẳn họ đã chạy tới, hắn không thể bị tiêu diệt được.
So với thế giới ngoài kia thì ở trong Vân gia an toàn hơn.
Tiếc rằng tìm hết cả một ngày cũng không thấy bóng dáng Cơ Ngân đâu.
Màn đêm lại ập xuống.
Vào ban đêm, Vân gia vẫn ở trong trạng thái phong tỏa.
Để bắt thích khách, Vân Chiến Thiên còn điều động không ít cường giả, lục soát từng tấc đất trong phủ.
“Bứt dây động rừng rồi”.
Trước cửa sổ, Triệu Bân cầm kính viễn vọng cứ nhìn rồi lại nhìn.
Là hắn quá nóng vội, không thể tiêu diệt Vân Phượng, ngược lại còn đánh động cho cô ta.
Nếu biết rõ có người muốn hành thích, chắc hẳn sẽ không dễ gì ra ngoài đâu.
Ôi!
Triệu Bân thở dài, thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhỏ thuốc.
Phản phệ từ hộp sắt rất mạnh, Thiên Nhãn đến nay vẫn còn mơ hồ.
May mà hắn có khá nhiều linh dịch bồi bổ thiên nhãn, không cần quá lâu cũng có thể hồi phục.
Nửa đêm, mọi thứ im phăng phắc.
Trong phòng, Triệu Bân khoanh chân nhắm mắt, tịnh tâm ngồi thiền.
Đột nhiên, ánh nến trong phòng thoáng lay động, gió lạnh có thêm phần lạnh lẽo.
Triệu Bân thoáng nhíu mày, hé mắt ra một khe hở, có thể thấy một luồng khói màu đen từ bên ngoài thổi vào trong phòng, vừa là khói gây mê vừa là khói độc có chứa hương thơm. Nếu khói này tiến vào cơ thể, chúng sẽ biến thành côn trùng.
Hiển nhiên, có người muốn tiêu diệt hắn.
Khói độc mạnh như thế này, hiển nhiên không phải kẻ trộm.
Hắn tiện đà ngã vật ra, để tạo cảnh tượng giả lừa thích khách.
“Được rồi?”
Là do hắn diễn tốt quá, thích khách trên nóc nhà sáng cả mắt lên.
Đợi qua hồi lâu không thấy Triệu Bân có động tĩnh gì, đến cả hơi thở cũng ngừng.
Đến lúc ấy, thích khách mới lén lút chui vào.
Là một kẻ mặc áo đen, khí tức bị che giấu, đúng chuẩn một cao thủ Chuẩn Thiên.
Thật thú vị, một thích khách Chuẩn Thiên giết võ tu Địa Tạng mà dùng khói độc, đúng là mất hết thể diện.
Soạt!
Không đợi bóng người áo đen chạm đất, Triệu Bân đột nhiên mở mắt.
Cũng vào lúc ấy, hắn đột ngột bật dậy, chỉ trong thoáng chốc đã dùng dư chấn tiêu diệt hết trùng độc trong cơ thể.
Người áo đen biến sắc, quay người định trốn.
Triệu Bân còn nhanh hơn, tung Tru Tiên quyết đâm xuyên qua thể phách của tên này.
Người áo đen khẽ rên lên nhưng không thay đổi ý định, vẫn bước xuyên qua tường mà đi.
“Quay lại đây!”
Triệu Bân đuổi theo như hình với bóng, giơ tay định túm kẻ đó về.
Sau đó là một âm thanh “đùng”, roi đánh hồn gõ vào gáy của kẻ kia, tạo ra âm thanh rất vui tai.
Người áo đen khẽ “hừ”, hoa mắt chóng mặt.
Không đợi hắn ta khôi phục sự tỉnh táo, hàng trăm đạo phong ấn đã được gắn lên người hắn ta.
Bùa phong ấn của Triệu Bân, lá nào cũng rất phi phàm, cấp bậc không hề thấp, phong ấn kẻ kia cứng ngắc.
Đùng!
Triệu Bân quất thêm một roi, tiễn người áo đen vào cõi mộng.
Hắn kéo lớp khăn che mặt của người áo đen, để lộ ra một gương mặt lạ hoắc. Sau khi xác nhận mình chưa từng thấy tên này, hắn đặt tay lên đầu của người áo đen, dùng tới pháp soát hồn.
Ưm…
Người áo đen đang hôn mê, rên rỉ đầy đau đớn.
Triệu Bân không hề tiếc thương, soát hồn đến chết mới thôi. Linh hồn kẻ này có cấm chế, cực kỳ ngăn cản hắn soát hồn.
Cũng không sao, không hề tiêu hao quá nhiều thời gian.
Hắn càng mạnh mẽ, người áo đen càng đau đớn, thất khiếu chảy đầy máu tươi.
Là một thích khách, một khi hành thích thất bại, chờ đợi hắn ta chỉ có tai họa.
Không biết đến lúc nào, người áo đen kia mới ngã vật xuống đất.
“Công Tôn gia của Nam Vực”.
Triệu Bân thu tay, đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đúng vậy, thích khách này là Công Tôn gia tìm tới, mặc dù đúng là thích khách, nhưng không thuộc về La Sinh Môn.
“Đợi đó cho ta!”
Triệu Bân quát thầm trong lòng, đợi hắn cứu được mẹ, đợi hắn thống nhất ngũ mạch của thành Thiên Thu, hắn không ngại điều quân xuống phương Nam tiêu diệt Công Tôn gia, thêm cả Cát gia, Huyết Y Môn, Thi tộc và tộc Hỏa Long, không một ai chạy thoát.
Hắn quét sạch chiến lợi phẩm, sau đó hủy thi diệt tích.
Người áo đen chết trong hậm hực, chắc hẳn vì đã đánh giá Thánh Tử Thiên Tông quá thấp, cũng đánh giá khói độc của bản thân quá cao. Độc tính của thứ này rất bá đạo, cao thủ Chuẩn Thiên cũng chưa chắc đã chịu nổi.
Thế nhưng thứ tràn trề trong cơ thể Triệu Bân đâu chỉ có chân nguyên, mà còn có chín phần tiên lực.
Độc tính mạnh đến đâu cũng không địch nổi khả năng hủy diệt của tiên lực.
Gian khách điếm này không thể ở lại được nữa.
Triệu Bân thu dọn tay nải, lặng lẽ trốn ra ngoài.
Người áo đen có thể tìm được hắn thì các thích khách khác cũng có thể. Người từ đại tộc Nam Vực, từ La Sinh Môn, từ các vương triều lớn, để tiêu diệt hắn, có trời mới biết bao nhiêu sát thủ được phái tới.
Hắn không sợ có người hành thích, mà là trước khi giết được Vân Phượng, hắn không muốn gặp nhiều rắc rối. Đợi khi giết được Vân Phượng rồi, hắn không ngại tìm một chốn “nương thân” cho sát thủ của các bên.
Ừm… cũng chính là núi Bất Tử ấy.
Tìm một cơ hội để giết cả bầy.
Ba ngày sau, Vân gia giải trừ phong tỏa.
Nhân lúc có trăng, hai bóng dáng yêu kiều lẻn ra khỏi phủ đệ, ai nấy đều mặc đồ đen.
Triệu Bân thấy thế mà hai mắt khẽ nheo lại, tuy đối phương che chắn toàn thân, nhưng không tránh được việc bị hắn nhìn trộm.
Đó là Vân Phượng và Liễu Như Nguyệt, chắc hẳn định quay về Thiên Tông.
Đúng như hắn dự đoán, ra khỏi thành Thiên Tuyệt, Vân Phượng và Liễu Như Nguyệt chạy thẳng về phía Nam.
“Lần này xem ngươi chạy đi đâu!”
Triệu Bân quát một tiếng, sau đó đuổi theo.
Tốc độ của Vân Phượng và Liễu Như Nguyệt nhanh đến kỳ lạ, hay nói cách khác, tọa kỵ mà họ ngồi cực nhanh. Vân Phượng cưỡi bạch hạc vô cùng hiếm có, tính theo tu vi của con người thì chắc tọa kỵ này cũng phải đạt đỉnh Địa Tạng, dùng thêm bùa tốc hành cao cấp nên nhanh như điện xẹt.
Triệu Bân cũng không chậm, hắn cũng dùng bùa tốc hành, như một bóng ma đi xuyên qua rừng núi, đuổi theo sát nút. Chỉ cần khoảng cách đủ gần, hắn sẽ dùng thuấn thân tuyệt sát không hề do dự, cũng chỉ giết Vân Phượng. Còn về Liễu Như Nguyệt, hắn đã có tính toán từ trước, chuẩn bị cho cô ta một cốc nước Vong Tình.
Dưới ánh trăng, ba người ngồi trên tọa kỵ dần dần cách xa thành Thiên Tuyệt.
Bên ngoài trăm dặm, tọa kỵ của Vân Phượng giống như một luồng sáng trắng từ trên trời đáp xuống, rơi vào một khu rừng.
Hai mắt Triệu Bân sáng ngời, hắn theo sát phía sau.
Điều khiến hắn bất ngờ là trong rừng cây lại có một tòa địa cung.
Khi hắn đuổi tới, Vân Phượng và Liễu Như Nguyệt men theo lối đi tiến vào địa cung.
“Thú vị đấy”.