“Mau mau mau!”
Thành Thiên Thu vào đêm vẫn hết sức náo nhiệt.
Từ trên xuống nhiều, nhiều bóng người đi đi lại lại, còn có các lão bối đứng đó hô hào, ai nấy đang chuẩn bị cho trận chiến, thu gom vũ khí chiến tranh, những thứ như xe nỏ không thể nào thiếu được. Họ chỉ đợi đếm trăng tròn tới tìm đất Phật để tính sổ, không chỉ cần cứu Liễu Tâm Như, còn phải cho đám hòa thượng kia bài học nhớ đời.
Ma Hậu đứng thẳng trên đỉnh núi.
Tế đàn đã dựng xong, cô ta đang phác thảo hoa văn trận pháp.
Không ai làm phiền.
Không ai chất vấn năng lực của cô ta.
Đến cả cô ta cũng không tìm được đất Phật thì cả thiên hạ này không có người thứ hai có thể tìm được.
“Lão tử đợi trận chiến này suốt tám ngàn năm rồi!”
Thương Khung siết chặt huyết kiếm, lau cho nó sáng loáng.
Dòng thừa kế của Ma Vực cũng đang làm y như ông ta, Ma Quân và Ma Hậu đã quay về, còn có cả Triệu Bân không hề yếu hơn hai người họ, cộng thêm nhiều thế lực lớn, bây giờ có thể nói rằng thành Thiên Thu binh lực dồi dào, tràn đầy tự tin có đủ tư cách để đối đầu trực tiếp với đất Phật.
“Hi vọng là kịp”.
Ma Tử ngồi dưới gốc cây mà lầm bầm.
Sắc mặt của hắn ta không được bình thường lắm, giống như nín tiểu lâu ngày vậy, nhịn đến mức khó chịu. Chẳng phải vì thiên kiếp đó sao, dù đã có bí pháp phong ấn, nhưng cũng không thể đè nén quá lâu, hắn ta cần nhanh chóng độ thiên kiếp.
Trong rừng trúc, Ma Quân lặng lẽ pha trà.
Tiểu Hung Hổ cũng ở đây, đang tung tăng nhảy tới nhảy lui.
“Tham kiến tiền bối”.
Triệu Bân tới, từ khoảng cách xa vài ba bước đã chắp tay cúi người.
Ma Quân khẽ mỉm cười, giơ tay làm động tác mời. Chắc hẳn vị chúa tể một thời của Ma Vực rất coi trọng Thánh tử Thiên Tông, thậm chí còn tự tay châm trà cho hắn. Nếu có dòng truyền thừa nào ở đây, chắc họ sẽ chấn động lắm, bởi đây là một vinh hạnh không gì kể hết, nhưng Thánh tử Thiên Tông đủ tư cách nhận.
“Nghe nói tiền bối từng luyện ra được đan Bất Lão”, Triệu Bân hỏi.
“Thứ đan Bất Lão này ta từng nghe nói, nhưng chưa từng luyện”, Ma Quân thong dong đáp.
“Năm đó… tiền bối đã làm Ma tướng thứ chín sống lại như thế nào”.
“Đó là một viên đan Hoàn Hồn, chẳng qua lúc xuất đan có dị tượng của Bất Lão thôi”.
“Liệu tiền bối có thể luyện ra viên đan thứ hai không?”, Triệu Bân vội vàng hỏi, ánh mắt ngập tràn vẻ chờ mong.
Ma Quân nhấc ấm trà, châm đầy thêm một chén cho Triệu Bân: “Muốn dùng đan Hoàn Hồn để cứu cha ngươi à?”
Triệu Bân gật đầu.
Nhưng Ma Quân khẽ gật đầu: “E là không làm được”.
“Tại sao?”