Người đàn ông trung niên mặc áo đen nói rằng còn rất xa, chứng minh Bạch gia nằm ở nơi phồn hoa, đồng thời thực lực không tầm thường.
“Hang ổ của Huyết Y Môn ở Nam Vực à?”, Triệu Bân thì thầm hỏi.
Nữ soái khẽ lắc đầu.
Huyết Y Môn cũng giống như La Sinh Môn, xuất quỷ nhập thần, không ai biết hang ổ của chúng rốt cuộc nằm ở đâu. Thi tộc cũng ẩn mình rất bí ẩn, nếu biết sớm cũng không để mặc cho chúng tự do bay nhảy.
Triệu Bân không hỏi thêm, lại lấy kính viễn vọng ra nhìn, có thể nhìn thấy rất nhiều hòn đảo. Gặp lúc sắc trời sẩm tối, hòn đảo đắm mình trong ánh trăng, lấp lánh như một viên bảo thạch khảm vào lòng đại dương.
“Người nào thuộc tính thủy chắc sẽ rất có ưu thế ở đây!”, một lão già vuốt râu.
Không ai phản bác câu này, bởi 99% Nam Vực là nước. Đối với võ tu thuộc tính thủy mà nói, họ chiếm ưu thế về “địa lợi”, chỉ cần dùng thủy độn là sóng lớn cuộn trào, có thể biến thuyền bè thành đống đổ nát.
Người đàn ông trung niên cảm nhận rõ về điều này.
Các thế lực ở Nam Vực mà đụng độ cũng chẳng kém gì trên đất liền, cứ khai chiến là động tĩnh rất lớn.
Tất nhiên, đánh trận cũng cần rất nhiều tiền. Đóng thuyền, cần tiền, tài nguyên tu luyện, cần tiền, lỡ như đánh trận bị thương, trị thương vẫn cần tiền, người ở nơi này nhìn thấy tiền còn thân thiết hơn thấy mẹ ruột.
“Cứ để vị nguyên bản là ngon nhất”.
“Cho thêm tí ớt với thì là đi”.
Mấy ông già khác rất biết hưởng thụ, dọc đường chẳng hề rảnh rỗi. Họ bắt không ít cá to, đang bận rộn nướng cá kia kìa? Nhấp thêm ít rượu nữa thì sung sướng khó nói thành lời, chuyến đi này đúng là không uổng phí.
“Nếu được độ thiên kiếp ở đây một lần…”
Triệu Bân sờ cằm, đầu óc bắt đầu tưởng tượng.
Trong biển có nhiều sinh linh, cứ là sinh linh thì sẽ bị sét đánh, nếu có một phen độ kiếp ở đây, chắc sẽ náo nhiệt lắm.
Nữ soái từng ghé mắt nhìn, lườm tên này một cái.
Nhìn đi, từ trong cốt tủy đã chẳng phải là đứa trẻ ngoan ngoãn. Người ta độ kiếp thì tìm nơi vắng vẻ để tăng trưởng, hắn thì hay rồi, toàn kiếm nơi đông người để quậy phá, cứ phá là banh chành.
Khỏi phải nói chứ, từng có người độ kiếp ở Nam Vực thật.
Về điều này, trong lịch sử có ghi chép rõ, đó là một nhân tài, nói cho chính xác hơn thì trước khi độ kiếp là nhân tài, sau khi độ kiếp thì bị các thế lực lớn ở Nam Vực hợp sức tiêu diệt.
Rào rào…
Đúng lúc này thì vùng biển phía trước đột nhiên nổi sóng cuồn cuộn, nhìn kỹ lại mới thấy từng chiếc thuyền chiến đang tiến tới, trên mỗi chiếc thuyền cắm một lá cờ to, hoa văn trên cờ là hình đầu lâu trông rất rợn người, vừa nhìn đã biết không phải phường tốt đẹp. Thực tế đúng là như vậy, trên chiến thuyền ở phía đối diện chi chít bóng người, tên nào tên nấy ở trần, vác theo đao đầu quỷ, kẻ nào trông cũng hung thần ác sát.
“Không phải là hải tặc đấy chứ!”
Mấy lão già đang nướng cá phải đứng thẳng dậy, ai nấy siết chặt một cây gậy, đầu kia của cây gậy vẫn còn cắm vào con cá đang nướng dở, vừa ăn vừa nhìn, trông không còn tí thể diện nào.
“Í!”
“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đây, để lại phí đi đường”.
Mấy lão già đoán không sai.
Đúng là hải tặc thật, nhìn chúng hô hào này, quen miệng vô cùng.
“Là người của đảo Đầu Lâu”.
Người đàn ông trung niên mặc áo đen nhận ra lá cờ của đối phương.
Hải tặc ấy mà, thường xuyên lượn lờ trên mặt biển, đồng thời toàn chọn lúc nửa đêm để nhảy ra làm việc, xuất quỷ nhập thần, chỉ quen việc cướp bóc. Bao nhiêu năm nay, chuyện này xảy ra như cơm bữa.
Không ai đáp lời ông ta.
Mấy ông già đang mải nhìn trái ngó phải, mẹ kiếp, làm gì có đường, làm gì có cây?
Thế mới nói, đám hải tặc này chẳng chuyên nghiệp gì cả, toàn trợn mắt nói bừa.
“Tiền tài để lại, bọn ta tha mạng cho các ngươi”.