Ông già tóc xõa sợ rồi, bị đánh cho sợ hẳn, quay đầu chạy trốn.
Đáng lý ra, cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên mà chạy trốn thì rất khó ngăn cản.
Nhưng vận may của ông ta chẳng ra làm sao, gặp ngay phải Thánh Tử Thiên Tông, dù nhanh đến mấy cũng không bằng mũi tên sấm sét được. Sau lưng trúng ngay một mũi tên đâm xuyên qua đan điền, chân nguyên lập tức vỡ nát, tu vi cạn sạch, biến thành kẻ tàn phế.
Á…
Tiếng gào thét của ông già tóc rũ rượi quá mức thê thảm, bấy giờ ông ta mới biết mình đã chọc phải kẻ không nên chọc. Khai chiến chưa được ba đòn đánh mà đã gục rồi, đến ông ta còn thấy không tin nổi.
Triệu Bân bước tới, đặt tay lên đầu ông ta, cưỡng ép soát hồn.
Lần soát hồn này thu được kết quả rất khá.
Thu hoạch gì nào? Hóa ra người này biết hang ổ của nước Tiểu Nhật ở đâu.
Đây là một niềm vui bất ngờ, sau này giao xác ông ta cho Đại Hạ, đủ làm nước Tiểu Nhật tức chết.
Ngoài ra, ông ta còn có một cái kho báu.
Tên này là nhân tài trong việc đào mồ trộm mả, trộm rất nhiều ngôi mộ lớn nên tất nhiên cũng tích lũy được khá nhiều tài sản. Thứ này được thể hiện hoàn hảo trong trí nhớ, nếu đã lục soát được, hắn cũng không khách sáo.
Tiếng gào thét nhanh chóng tắt ngúm.
Ông già tóc xõa bỏ mạng, bị hủy thi diệt tích.
Triệu Bân không đi ngay mà tới một chỗ sâu trong khu rừng.
Kho báu của ông già kia ở ngay trên hòn đảo này, nói cho đúng hơn là giấu ở một ngôi mộ lớn trong lòng đất. Nơi nào âm binh mượn đường chắc chắn có mộ lớn, đúng là không sai được. Hắn không biết là mộ của ai, chỉ biết ngôi mộ này đã bị ông già kia “khoắng” sạch bách, sau đó còn xây một địa cung ở bên dưới cổ mộ để tích trữ tài vật, tiền tài châu báu, binh khí vật liệu, bí tịch cổ thư… nhiều vô số kể.
“Chuyến này không uổng rồi”.
Triệu Bân nhấp một hớp rượu, tiện thể ném luôn bầu rượu đi, bắt đầu càn quét như một người thu phế liệu. Mỗi khi cầm một thứ lên, hắn đảo qua một vòng, xác định nó không có gì đặc biệt mới nhét vào chiếc nhẫn ma. Mấy thứ tầm thường này về sau sẽ đem đi bán, còn đồ tốt tất nhiên phải giữ cho người nhà mình dùng.
Cướp bóc sướng nhất thời, cướp mãi sướng cả đời.
Chạy tới kho báu của người ta nhặt bảo bối, sướng hơn mọi thứ trên đời.
“Lâu như vậy rồi, chắc cũng nên ra rồi chứ”.
Hắn vừa nhặt báu vật vừa lầm bầm.
Người nên ra ngoài ở đây là Vân Phượng và Tử Y Hầu, một người ở cấm địa Thiên Tông, một người ở Hình Tháp đế đô. Hắn phái rất nhiều phân thân trông chừng suốt ngày đêm mà không thấy hai kẻ này ra ngoài. Vân Phượng thì không sao, cô ta mới tiến cấp lên Chuẩn Thiên chưa được bao lâu, trong thời gian ngắn sẽ không có động tĩnh gì lớn, còn Tử Y Hầu đã đạt đỉnh Chuẩn Thiên nhiều năm, nếu không cẩn thận để ông ta đạt tới cảnh giới Thiên Võ thì khó xử lý lắm.
“Đột nhập vào Hình Tháp hành thích?”, Triệu Bân thầm nghĩ.
Nói thật lòng, suy nghĩ này của hắn... rất nguy hiểm.