Hôm đó, sau khi đòi tiền công xong, Diêm La Mặt Quỷ nghiêm túc kể chuyện cho họ nghe. Đó là câu chuyện về môn chủ và Triệu Bân, bị Diêm La Mặt Quỷ thêm mắm dặm muối chém gió tới tận trời, thế mà mấy lão già kia lại tin sái cổ. Chẳng trách môn chủ miễn phí cho tên này, hóa ra là người nhà mình.
Nói sớm đi, đâu cần rắc rối như vậy.
Chuyện vốn chỉ cần một câu thôi, chỉ đâu đánh đó.
“Kỳ Lân!”
Triệu Bân hô lên một tiếng, nhấc chân bước lên trời.
Tiểu Kỳ Lân như một luồng sáng, lao vào cơ thể hắn.
Sau lưng hắn là từng đôi mắt kính nể, Thánh Tử Thiên Tông đỉnh quá! Đánh lão môn chủ, tán tân môn chủ, quả nhiên không đi theo con đường bình thường, hóa ra… hắn mới là “đại ca” của La Môn Sinh.
“Sao rảnh rỗi thế này, không cần làm nhiệm vụ à?”
Lão môn chủ thét lên một tiếng, ngữ khí vẫn rất uy nghiêm.
Các sát thủ đều vuốt râu, thần sắc thâm sâu và trầm ngâm, lão tổ nhà họ cũng là một nhân tài. Khi Triệu Bân ở đây, không thấy lão ta chạy ra dạo chơi, Triệu Bân vừa mới đi, lão ta đã nhảy ra rồi.
Sau đó, Diêm La Mặt Quỷ bị đánh cho một trận.
Hôm nay lão môn chủ cực kỳ nóng giận. Nếu không phải vì con la này bị Triệu Bân lôi ra, lão ta sẽ bị đánh sao? Lúc này đây nghĩ lại vẫn thấy toàn thân đau nhức, ngần này tuổi rồi, thể diện rơi rớt sạch sẽ.
Soạt!
Triệu Bân ra khỏi dãy núi, dọc đường không gặp trở ngại gì.
Hai mắt hắn sáng quắc như đuốc, sát khí đùng đùng, chuyến đi tới Phượng Minh Cốc này quả nhiên không uổng phí. Có được sự giúp đỡ của con mắt thiên không, chắc chắn có thể tìm thấy Huyết Tôn và Ân Trú. Hai ngươi cứ đợi bị đánh đi!
…
Một đêm nào đó.
Triệu Bân quay về núi Bất Tử.
Cũng như bình thường, không ít người chào đón hắn từ cổng thành Thiên Thu như hoan nghênh một vị anh hùng về nhà. Bao nhiêu lần rồi, hình như họ đã giác ngộ rằng, mỗi khi Triệu công tử trở về, chắc chắn sẽ có niềm vui bất ngờ.
“Về rồi à, ta…”
Thế nhưng nghi lễ chào đón hôm nay khiến họ vô cùng lúng túng, đám đông còn chưa nói xong, Triệu Bân đã lao vào thành Thiên Thu như một tia chớp. Có lẽ vì uy thế quá mạnh nên nhiều người bị hất bay.
Triệu Bân là một người bận rộn, không có thời gian nói nhảm.
Hắn một bước lên trời, trèo lên đỉnh núi của Nhan gia.
Vị trí bên ngoài đỉnh núi của Nhan gia rất cầu kỳ, bốn phía Đông Tây Nam Bắc có các đỉnh núi khác tọa lạc. Đặt tế đàn thứ năm ở đây là thích hợp nhất, bốn tế đàn khác lần lượt chia ra bốn đỉnh núi còn lại.
Đùng!
Khi người của Nhan gia đến nơi, đúng lúc hắn đang chuyển tế đàn ra, “đùng” một tiếng đặt lên đỉnh núi.
Đám đông trưởng lão vây quanh, ngó nghiêng đánh giá tế đàn, bao gồm cả lão tổ Nhan gia. Họ không biết tế đàn này có lai lịch thế nào, càng không biết tại sao phải đặt ở đây, chỉ biết rằng tế đàn rất phi thường.
“Con mắt thiên không?”
Khi leo lên đến nơi, Thương Khung bất giác hô lên đầy kinh ngạc.
Triệu Bân không khỏi nhướn mày, ông ta hiểu nhiều biết rộng thật đấy, nhận ra cả thứ này.
“Đây… chính là con mắt thiên không?”