Phải biết rằng, họ đang đối mặt với cả trăm vạn đại quân, quân Xích Diễm có thể cầm cự đến lúc này, biên quan vẫn chưa bị công phá thì đã là một kỳ tích rồi. Nếu như có được binh lực ngang ngửa với đối phương thì họ cũng có thể đánh đến kinh đô của đối phương.
Phụt!
Nữ soái đáp đất và lại nôn ra máu.
Đến lúc này, có vẻ như Sở Lam đã không thể đứng vững được nữa, cô ta cầm kiếm và loạng choạng, cô ta đã bị thương quá nặng và quá đuối sức vì phải liên tục tham gia vào các trận đại chiến. Cô ta đã chiến đấu đến kiệt sức và quân Xích Diễm cũng vậy.
“Chậc, chậc, chậc, thật khiến người ta phải đau lòng!”
Người đàn ông trung niên mặc mãng bào xuýt xoa, ánh mắt đầy vẻ xấu xa.
Ông ta là người yêu cái đẹp mà nữ soái của quân Xích Diễm lại là một người xinh đẹp tuyệt trần, nếu như có thể bắt sống, hưởng thụ một chút thì chắc mùi vị sẽ không tồi, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.
Cũng như ông ta…
Ba người còn lại cũng liếm môi thèm khát.
Bắt sống được nữ soái Xích Diễm không chỉ có thể lập được đại công mà còn hưởng thụ được đêm xuân.
Mà chuyện này thì ai trong bọn họ cũng có phần.
“Cô ta là của ta”.
Người đàn ông bặm trợn mặc giáp vàng lại hét lớn và vung rìu chiến lên.
Nữ soái cố đứng vững lại, định điều động chân nguyên nhưng lại phát hiện trong cơ thể không còn chân nguyên để dùng nữa. Ngay tầng chân nguyên hộ thể cũng trở nên mỏng manh, cô ta nắm chặt thanh kiếm nhuốm máu và chắn trước người.
Ầm!
Rìu và kiếm va vào nhau, âm thanh vang lên giòn tan.
Nữ soái lại bay lộn nhào ra xa, cơ thể nhuốm đầy máu.
“Cô ta là của ta”.
Người đàn ông trung niên mặc mãng bào, Huyết Y Môn cảnh giới Chuẩn Thiên và lão già áo bạc đều tranh nhau đưa tay ra.
“Sở soái!”
Cao thủ của quân Xích Diễm thấy vậy thì đều muốn xông lên ứng cứu.
Nhưng cao thủ của Đại Nguyên quá nhiều, đừng nói gì đến ứng cứu mà ngay cả bản thân họ cũng khó bảo toàn.
“Mệt quá”.
Nữ soái nói với giọng khàn đặc, ánh mắt lờ đờ.
Lúc này đóa hoa rực rỡ nhất trên chiến trường càng giống với một con bướm gãy cánh hơn, không còn sức để bay lượn nữa.
Gào!
Chính vào lúc đó, một tiếng gầm vang vọng khắp không gian.
Một thứ to lớn nhảy ra từ bên kia của tường thành. To chừng nào chứ? Ngẩng đầu lên nhìn từ phía xa thì nó cao đến lưng chừng trời, giống như một ngọn núi lớn giáng từ trên trời xuống.
Đấy là Triệu Bân.
Nói chính xác hơn là Triệu Bân đã Kỳ Lân hóa.
Soạt!
Triệu Bân lập tức đỡ lấy nữ soái, đấm lùi tên to con mặc giáp vàng bằng đòn Hám Sơn quyền, quất cao thủ Huyết Y Môn cảnh giới Chuẩn Thiên, người đàn ông trung niên mặc mãng bào và cả lão già áo bạc bay lộn nhào ra xa bằng đòn Thần Long Vẫy Đuôi.
Ầm.
Kỳ Lân Triệu Bân đáp đất, vang lên một tiếng “ầm”.
Mặt đất rung chuyển, sau đó có làn sóng khí cực mạnh lan ra bốn phía khiến quân Đại Nguyên xung quanh đó té nhào như ngả rạ, những người có tu vi yếu và thực lực chưa đủ mạnh thì đều bị chấn động và tan biến thành tro bụi ngay tại chỗ.