Câu này khiến Long Phi sướng âm ỉ trong lòng, suýt nữa lao tới ôm hắn mà hôn.
Trên thực tế, Triệu công tử còn nửa câu sau chưa nói ra: Trói lại không tốt hơn à?
Nếu Đại Hạ định bảo vệ Tử Y Hầu, hắn không ngại trói Long Phi lại, tìm Đại Hạ đòi tiền chuộc, mà đưa tiền rồi hắn cũng không thả người, cho ngươi ghê tởm chết luôn.
“Thánh Tử, bệ hạ cho mời người!”
Đúng lúc này, một lão già tóc trắng bạc phơ cười khà khà ghé tới.
Triệu Bân cất kính viễn vọng, sải bước đi, dù sao cũng phải nể mặt hoàng đế.
Lập đại công như thế, Long Chiến phải thưởng hắn chút báu vật.
Long Phi cũng thu hồi tầm mắt, định đi cùng hắn, nhưng bị lão già tóc trắng ngăn cản, ngụ ý rất rõ ràng: bệ hạ chỉ mời Cơ Ngân, còn công chúa, hay là cứ đứng đây hóng gió đi?
Long Phi xoa mặt, rất lúng túng.
Đến khi xuất hiện lần nữa, Triệu Bân đã ở bên trong doanh trướng.
Trong trướng, ngoại trừ Long Chiến còn rất nhiều lão già khác, thống soái Ngự Long cũng góp mặt.
“Tham kiến các vị tiền bối!”, Triệu Bân chắp tay hành lễ.
“Không cần đa lễ!”, mấy lão già này đồng loạt mỉm cười, thái độ khi nhìn Triệu công tử rất ưng mắt. Nhân tài năm nào cũng có, Đại Hạ nhiều lắm, nhưng được như người này thì cả vạn năm chẳng thấy một.
So với các lão bối thì sắc mặt của Long Chiến có vẻ sa sầm.
Hoàng đế của Đại Hạ ghi thù lắm đấy, ở đế đô, suốt ngày ông ta muốn trói hoàng phi lại rồi treo lên cây phơi nắng vài ngày. Vợ mình mà ông ta còn thù dai như vậy chứ nói gì tới Cơ Ngân, cái tên kỳ cục này, dám lấy gậy gõ đầu ta.
Triệu Bân ho khan, đêm đó ra tay hơi nặng xíu.
Nhưng hắn không hối hận.
Nếu cho hắn thêm cơ hội nữa, hắn còn gõ mạnh hơn.
Người từng bị hoàng phi đánh, có ai mà không da dày thịt béo.
Khả năng chịu đòn của hoàng đế không tầm thường, gõ vài cái không hề gì, chết làm sao được.
Khụ khụ!
Thống soái Ngự Long khẽ ho một tiếng, tiện thể liếc mắt nhìn Long Chiến.
Long Chiến hiểu ý, bấy giờ mới thu bớt lửa giận, hỏi Triệu Bân: “Thành gia lập thất chưa?”
“Bẩm rồi!”, Triệu Bân trả lời rất dứt khoát.