Đến ngày thứ chín, đám người Ma gia cuối cùng cũng tới được núi Bất Tử, an toàn tiến vào thành Thiên Thu, trừ người làm nhiệm vụ tình báo bên ngoài, tất cả thành viên Ma gia đều đã ở đây, số lượng lên tới hai, ba mươi vạn.
“Đúng là đồ sộ!”
Khi Triệu Bân trở về người nhà Ma gia đang bận rộn xây dựng phòng ốc, họ cũng đâu thể ngủ trên mặt đất chứ. Ngước mắt nhìn lên thấy lầu gác, đình nghỉ mát, cầu vòm, vườn hoa... nhiều vô kể, tương lai xán lạn khiến những người Ma gia, lớn từ trưởng lão Ma đến nhỏ như mấy đứa bé đều nhiệt tình hứng khởi, chủ yếu là vì cảm giác sung sướng. Chốn bồng lai tiên cảnh thế này lại có thêm hương vị khói lửa nhân gian, phồn vinh như gấm.
“Cơ Ngân, đa tạ!”
Thấy cảnh tượng ấm áp này, Ma Tử thốt ra hai chữ này, chân thành từ sâu trong linh hồn.
Quyết định chính xác nhất trong nửa đời này của hắn ta là tìm Triệu Bân liên minh với Ma gia, chuyện này có ý nghĩa vô cùng to lớn với bản thân hắn ta và với Ma gia, Cơ Ngân chính quý nhân của của họ.
“Ta vẫn còn một cái tên khác nữa”. Triệu Bân mỉm cười.
“Một cái tên khác nữa sao?”, Ma Tử, Huyễn Mộng và Lăng Phi nghe xong thì đều chau mày.
“Ta tên Triệu Bân”. Triệu Bân mỉm cười và không giấu giếm thêm nữa.
“Đệch”.
Ma Tử thốt lên.
Lăng Phi cũng thốt lên.
Con gái như Huyễn Mộng cũng thốt lên y như thế.
Phượng Vũ rất bình tĩnh, cô ta đã biết từ lâu rồi.
Ma Tử há mồm, thật sự không biết nên nói gì, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên với Triệu Bân: Ngươi được lắm đấy, giấu kỹ thật! Đến cả mạng lưới tình báo của Ma gia mà cũng tránh được. Hèn gì ta nói sao lại tự dưng xuất hiện một tên Cơ Ngân chứ? Thì ra là Triệu Bân của thành Vong Cổ, hèn gì lại quan tâm đến nhà họ Triệu đến thế.
“Bà nội ngươi, giấu gì để ta phải khổ vậy hả?”
Lăng Phi thấp bé nên phải nhảy lên để đấm cho Triệu Bân một đấm.
Xong rồi, nó còn ôm lấy cẳng chân của Triệu Bân, khóc lấy khóc để, hèn gì lúc cứu nhà họ Triệu thì chỉ có mình Triệu Bân là không thấy đâu cả, hóa ra Triệu Bân vẫn luôn ở đây. Hèn gì trông Triệu Bân lại quen thuộc đến thế, hèn gì đêm đó, khi cứu nó và Xích Yên, hèn gì hắn lại đối xử với hai người bọn họ tốt đến thế, thì ra đúng thật là bạn tốt của nó.
“Sơ sơ là được rồi, làm thật à?”, Triệu Bân dùng một tay, nhấc bổng Lăng Phi lên.
“Người bản lĩnh như ngươi thật sự rất hiếm gặp đấy”. Huyễn Mộng xuýt xoa và chậc lưỡi rồi lại nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nể phục. Tử Y Hầu ráo riết tìm kiếm khắp nơi vậy mà hắn lại trà trộn vào trong Thiên Tông, hơn nữa còn không có ai phát hiện ra, hèn gì hắn lại nhìn lén Hình Tháp, thì ra là đang nhìn mẹ của mình.
Cô ta nhìn một lúc thì như nhớ ra điều gì đó, sau đó thì lấy một bức hình truy nã từ trong người ra. Hình của ai chứ? Đương nhiên là hình của Triệu Bân rồi. Mặt mày hắn thật sự rất tuấn tú, so với khuôn mặt tầm thường lúc này thì bức hình điển trai hơn nhiều, khiến cô ta nhìn đến mức mặt ửng đỏ.
“Cô đã biết trước rồi sao?”, Ma Tử thấy Phượng Vũ không có biểu cảm gì thì chau mày.
“Biết chứ”, Phượng Vũ tùy tiện đáp lại.
“Vậy sao không nói với ta?”