Đùng!
Đúng vào lúc này, một tiếng sấm dậy vang vọng bầu trời.
Gió lớn điên cuồng thổi thốc, mây đen vần vũ, sấm chớp đi đùng.
“Có sấm!”
Triệu Bân đột ngột ngừng lại, hai mắt sáng ngời.
Đã bảo mà, trận địa hoành tráng thế này, ông trời đâu thể không nể mặt.
Bị truy sát cả một đêm, cũng nên đến lượt hắn thi triển thần uy rồi, cùng bị sét đánh đi nào!
Hắn dừng lại.
Long Phi dừng lại.
Binh tướng Đại Hạ cũng dừng lại.
Cùng dừng lại với họ còn có đại quân của vương triều Hắc Long, nghe thấy tiếng sấm, ai nấy run rẩy. Trong thời khắc đó, họ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, sấm chớp đến thật không đúng lúc, thế này là sắp bị sét đánh rồi!
…
Đùng uỳnh uỳnh!
Sấm sét ngang dọc bầu trời, mỗi tiếng sấm dậy đều khiến lòng người run rẩy.
Cùng là người nghe thấy tiếng sấm nhưng tâm trạng của Đại Hạ và vương triều Hắc Long hoàn toàn không giống nhau. Đối với Đại Hạ, tiếng sấm như một tiên khúc, nghe rất vui tai, nhưng đối với vương triều Hắc Long, nó giống như tiếng đồng hồ điểm ngày tận thế.
Vẫn là vết xe đổ trước đó.
Hàng trăm vạn hùng sư của Đại Nguyên chính là ví dụ rõ nhất.
Uỳnh!
Triệu Bân lấy cỗ quan tài bằng băng, thả Long Chiến ra ngoài.
Tiếp sau đây, hắn phải dẫn dắt các bạn nhỏ của đối phương cùng nhau vui vẻ, tiện thể bị sét đánh một trận. Với tư cách là hoàng đế của Đại Hạ, ông ta cũng không thể nhàn rỗi, phải dẫn dắt binh tướng Đại Hạ đánh trả trở về.
Ưm…
Long Chiến thức tỉnh, ban đầu còn không đứng vững.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Long Chiến lảo đà lảo đảo, có lẽ vì cú đánh của người nào đó quá mạnh, giờ phút này đầu óc ông ta vẫn còn ong ong.
Ánh mắt của Long Phi có vẻ kỳ lạ.
Phụ hoàng của cô ta bị người khác gõ một gậy à?
Thống soái Ngự Long thì ho khan một tiếng, đâu chỉ là bị gõ một gậy, tên đó ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đường đường cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên mà bị đánh ngất luôn, đủ thấy hắn dùng lực tới cỡ nào, nếu đổi lại là ông ta chắc gục hẳn rồi.
“Thế này…”