Ngụy Đằng rơi xuống, giống như vịt lên cạn, hắn ta vùng vẫy trong không trung, vẫn chưa rơi xuống đất là đã bị Triệu Bân tóm lên lưng Đại Bằng chỉ bằng một tay rồi giam cầm hắn ta bằng một lá bùa.
“Cơ Ngân, ngươi muốn hãm hại đồng môn sao?”, mặt Ngụy Đằng tái nhợt.
“Suốt ngày chỉ muốn giết chết ta, ta giữ ngươi lại để ăn Tết chắc?”, Triệu Bân cười lạnh lùng.
“Ngươi…”
“Kiếp sau đừng chọc đến người họ Triệu, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Ngụy Đằng không hiểu những gì Triệu Bân nói, nhưng không hiểu cũng chẳng sao, hắn ta cũng không cần phải hiểu nữa. Nếu đã là giết người cướp của, Triệu Bân cũng nói nhảm nhiều, tung một chưởng đánh nát… tâm mạch của đối phương.
Ọc!
Hai mắt Ngụy Đằng lồi ra, con ngươi cũng co rụt lại, không ngờ được Triệu Bân lại dứt khoát đến như vậy, không cho hắn ta cơ hội bàn điều kiện. Trên thực tế, có ra điều kiện gì thì cũng vô dụng thôi, đã đến nước này rồi, cục diện rơi vào tình trạng không chết không ngừng, giữ mạng cho Ngụy Đằng chẳng khác nào tự gây rắc rối cho mình.
Hoàng lịch là thứ tốt, mà Ngụy Đằng xuất hành lại chẳng thèm xem.
Chính vì không xem ngày nên mới đụng phải sát tinh thế này.
Cũng phải trách hắn ta thường ngày huênh hoang quen rồi, ở Thiên Tông lại nhảy loi choi quá, không biết khiêm tốn gì hết, luôn muốn gây sự với người khác, để rồi chọc ai không chọc, lại đi trêu vào Cơ Ngân, ra ngoài lăn lộn thì trước sau gì cũng phải trả giá.
“Chết tiệt!”
Một tiếng hét giận dữ vang lên, một con Huyết Điêu cực lớn phóng về phía hắn.
Không cần phải nói, đấy chính là thúc tổ mà Ngụy Đằng đã gọi đến - một ông già áo trắng, cao thủ cảnh giới Địa Tạng đích thực, hơn nữa còn là đỉnh cao, cơ. Khi nghe thấy tiếng gọi của Ngụy Đằng thì ông ta đã chạy vội về phía này, nhưng mà vẫn chậm một bước.
“Đánh không lại người này!”, Triệu Bân nhìn thấy ông ta thì liền quay đầu bỏ chạy.
“Nộp mạng đi!”, lão già áo trắng giận dữ hét lên, cưỡi tọa kỵ đuổi theo, tay niết ra tia kiếm khí, chém xuống từ xa. Tốc độ của Đại Bằng cũng rất nhanh, Triệu Bân lại có khả năng phòng ngự khá tốt nên cố gắng lắm cũng đã đánh tan được kiếm khí.
Soạt, soạt!
Hai tọa kỵ, một con màu vàng kim, một con màu đỏ vút qua bầu trời.
Triệu Bân quay lại, dùng kính viễn vọng quan sát thì thấy người truy sát hắn không chỉ có mỗi ông già áo trắng mà còn có rất nhiều cao thủ, tất cả đều cưỡi Huyết Điêu. Không cần nói cũng biết… đấy đều là người của nhà Ngụy Đằng.
Nhìn xa hơn chút nữa, hắn thấy một tòa thành cổ cực lớn.
Theo Triệu Bân đoán, chắc đó chỗ ở của gia tộc Ngụy Đằng.
Vì hắn và Ngụy Đằng gặp nhau quá trùng hợp, mà hắn lại giết người ngay trước cổng nhà khiến những người ra cổng đón đều không kịp ra tiếp ứng. Cũng phải trách Triệu Bân ra tay quá nhanh nữa, không cho Ngụy Đằng có thời gian để nói lời nào.
“Bắt sống cho ta!”, tiếng hét giận dữ vang khắp bầu trời.
Đúng như Triệu Bân đoán, có rất nhiều người đuổi đến, kẻ nào cũng đằng đằng sát khí.
May mà hắn mặc áo choàng đen, đối phương không biết được thân phận của mình nếu không thì sẽ gây ra rất nhiều rắc rối. Nếu sớm biết đây là địa bàn của nhà họ Ngụy thì hắn đã cân nhắc trước để tránh được việc bị người khác đuổi giết thế này.