Lão ta cười ngạo nghễ.
Đánh đi, đánh chết hết thì càng tốt!
Lão ta không ngại làm ngư ông đắc lợi đâu.
“Trả tiên thể lại cho sư tỷ ta!”
Tử Y Hầu hét lớn như một tiếng sấm, chấn động cả bầu trời.
Lão vẫn như một thằng điên, chỉ cuồng loạn tấn công mà hoàn toàn không phòng ngự.
“Sư tỷ?”
“Tiên thể?”
Mọi người nghe Tử Y Hầu nói thì ngây mặt ra, vậy là ý gì? Lão tổ Hồng Tước đã chết rồi sao? Nhưng tiên thể trong lời Tử Y Hầu là có hàm ý gì? Hồng Tước đã thành tiên rồi sao?
Đừng nói gì đến người đời, ngay cả kẻ trong triều cũng không hiểu gì.
Rốt cuộc đêm đặc biệt này sẽ có bao nhiêu bí mật được tiết lộ?
Ầm!
Trước ánh mắt chăm chú của đám đông, Tử Y Hầu thua rồi, bị một chưởng của Triệu Bân giáng xuống nên biến thành viên vẫn thạch nhuốm máu rơi xuống khỏi bầu trời, làm một tòa đại điện nguy nga bị đập nát từ trên đỉnh xuống dưới nền đất.
Đùng!
Không đợi Triệu Bân bồi thêm đòn tấn công nào, lại có một tiếng nổ lớn vang lên.
Tiếng nổ này phát ra từ dưới lòng đất, toàn bộ mặt đất “uỳnh” một tiếng rồi bắt đầu rung lắc.
Sau đó, một bóng đen từ dưới lòng đất phá nền đất mà chui lên, giống như một luồng sáng đen cắm thẳng vào bầu trời.
Kẻ đó là Ân Trú.
Lão ta đúng là quá quyết đoán, bất chấp lôi cả rễ lẫn ngọn của đại địa linh mạch ra khỏi mặt đất, bộ rễ to đùng và nguồn tinh hoa dồi dào đó vừa lấp lánh vừa trong veo, đang tỏa sáng rực rỡ.
Uỳnh đùng!
Mặt đất rung lắc một hồi, phân nửa Đế Đô đổ sập.
Điều đáng sợ hơn là khu vực này bỗng chốc xuất hiện sấm chớp đì đùng.
Đại địa linh mạch không chỉ liên quan tới vận khí của Đại Hạ mà còn dính dáng với góc trận của Đế Đô, bây giờ bị nhổ cả rễ nên càn khôn hư hỏng, kiếm quang hỗn loạn điên cuồng chém ra, đao mang được diễn hóa ra văng ngập trời.
Ưm…
Triệu Bân khẽ rên rỉ, bị uy thế mà linh mạch cuốn theo hất văng ra ngoài.
Điều này là do Ân Trú cố ý, dùng uy thế của đại địa linh mạch để đả thương hắn.
Á!
Những âm thanh hô to gọi nhỏ hỗn tạp vang vọng khắp đế đô.