“Huyết Tôn và Ân Trú có nhìn thấy không?”, Đại trưởng lão Ma gia khẽ hỏi.
“Ta có thể nhìn thấy, đương nhiên hai người họ cũng có thể!”, Ma Quân không giấu giếm.
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Có thể nhìn thấy thì đã sao? Bọn họ cũng không phá được mắt thiên không.
Trừ phi đối phương chạy đến thành Thiên Thu phá trận, cũng tức là hủy hoại năm tế đàn này.
Bốn nữ Thiên Võ đều nhắm mắt, không nói gì, tĩnh tâm quan sát, mắt thiên không hoàn chỉnh có năng lực thật sự rất bá đạo. Trong phạm vi nhất định, nó nhìn thấy hết tất cả mọi thứ dưới bầu trời, rất tiện cho việc điều tra từng điểm.
“Phía đông nam!”
Bỗng dưng nữ soái thốt lên.
“Rừng rậm Huyết U?”, Triệu Bân vội hỏi, ánh mắt chợt sáng lên.
“Chắc là cứ điểm của Huyết Ma, nằm sâu dưới lòng đất, huyết hải cuồn cuộn”, nữ soái khẽ nói.
Triệu Bân không nói gì, lao ra khỏi thành Thiên Thu như tia chớp
Trước khi đi, hắn còn để lại rất nhiều phân thân bên cạnh bốn nữ Thiên Võ để tiện liên lạc.
Bên này chỉ ra vị trí là bản thể bên kia có thể chạy đến đánh ngay.
Một câu thôi: chỉ đâu đánh đó!
Đi cùng Triệu Bân còn có Ma Quân, Thương Khung và lão môn chủ.
Như Triệu Bân, bọn họ cũng để lại phân thân để đỡ phải chạy đi chạy về, bất kể là rừng rậm Huyết U hay là tộc Huyết Ma, không cần biết đó là sào huyệt hay chỉ là một nhánh của chúng, cứ đến đánh, tiêu diệt sạch sẽ rồi nói sau.
“Nghe nói ngươi và môn chủ La Sinh Môn đã lên giường với nhau hả?”
Trên đường đi, Thương Khung rất không an phận, cứ kiếm chuyện để hỏi.
Ông ta vừa mới thốt ra lời này là lão môn chủ khoác áo choàng đen liếc mắt sang quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới, khuôn mặt già nua dưới lớp áo đen tối sầm, chuyện này xảy ra khi nào? Lên giường thật rồi sao?
“Đừng nói bậy!”
Triệu Bân bình thản đáp, hắn lại dùng tới khả năng diễn xuất của mình.
Thương Khung không cho đó là thật, chắc chắn chuyện đó đã xảy ra.
Dù có thật hay không, lão môn chủ đều tin là nó đã xảy ra,
Vì lão ta tin nên ánh mắt ông ta nhìn Triệu Bân như bốc lửa, có biết câu “Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha” không? Thế mà trước đây, khi ở Phượng Minh Cốc của ta, nhóc con ngươi cũng xuống tay đánh ta cho được?
Tức thì tức…
Nhưng lão ta cũng không phản đối chuyện này.
Tên nhóc này là một nhân tài, tiền đồ tương lai vô hạn, bên cạnh hắn còn có nhiều trợ thủ đến thế mà. Tạm không nói ai khác, chỉ mỗi Ma Quân thôi, đây đã là một cây cổ thụ chọc trời rồi. Bất kể là thiên phú hay là căn cơ thực lực, Triệu Bân đúng là một chàng rể có thắp đuốc cũng khó tìm, đương nhiên là do ánh mắt của đồ đệ nhà lão ta không tệ rồi!
Lúc bốn người dừng lại thì đã ở một vùng núi hoang vu.
Đêm nay vừa lúc là đêm không trăng gió lớn, cuồng phong thổi vèo vèo lạnh lẽo.
“Theo chỉ dẫn thì là chỗ này!”