“Ngươi... có phải thường xuyên bị treo thế này không?”, Lăng Phi nhìn Triệu Bân.
“Một lời khó nói hết được!”, Triệu Bân hít sâu một hơi.
Hắn và cái cây nghiêng này đúng là gắn bó không rời. Tử Linh, Linh Lung, Vân Yên... ai chưa từng treo hắn thì e là cũng sẽ tìm cớ để làm: Bị treo trên cây cũng là một kiểu tu hành!
Lần này hên chút là không bị đánh!
Nhưng ngẫm lại đống bảo bối có được từ Vệ Xuyên, trong lòng hắn thoải mái hơn rồi.
“Ta có một người bạn cũ, khá giống người... tên có là yêu nghiệt nghịch thiên!”, Lăng Phi nói.
“Ta đây... đúng là thấy vinh hạnh khi nghe điều này!”, Triệu Bân đáp một câu.
“Hắn tên Triệu Bân, là thiếu chủ Triệu gia ở thành Vong Cổ, à, phải gọi là gia chủ rồi!”, Lăng Phi nói tiếp: “Hôm qua, người có thể Thiên Linh đấu với ngươi chính là vợ chưa cưới của hắn, à... là vợ chưa cưới cũ! Tên nhóc kia dị hơn ngươi nhiều, trừ không biết xấu hổ thì cái khác đều tốt!”
Nghe thấy lời này, Triệu Bân không nhịn được trợn mắt.
Vài câu đầu hắn hoàn toàn không nghe, chỉ nghe lọt tai câu cuối, vì sao lại bảo là không biết xấu hổ?
“Ta còn nhớ là đêm kia, hắn dẫn ta tới thanh lâu!”
“Đúng là ngây ngô!”
“Hầy... không nói nữa!”
Lăng Phi thở dài một tiếng, hết rồi... giờ tập trung lắc thôi.
Ánh mắt Triệu Bân khẽ liếc sang. Mẹ kiếp, ta dẫn ngươi tới thanh lâu hồi nào? Mà thằng nhóc lông chưa mọc đủ như ngươi ấy à, ta mà dẫn tới thì ta còn xấu hổ giùm mấy cô nương đó!
Két!
Đang nói thì tiếng cửa phòng mở vang lên.
Người đi ra không phải Xích Yên, cũng không phải Mục Thanh Hàn mà là sư phụ Vân Yên.
Người này lại mộng du rồi, hai mắt trống rỗng, nét mặt đờ dẫn, di chuyển như cái xác không hồn.
“Mộng du?”, Lăng Phi thốt lên một tiếng, khá là sửng sốt.
“Đừng lên tiếng!”, Triệu Bân nhỏ giọng nhắc.
Mục Thnh Hàn từng nhắc hắn là sư phụ mộng du thì đừng lên tiếng là tốt nhất, điều này liên quan tới bí pháp mộng du này, nếu bị thức giấc giữa chừng thì sẽ bị phản phệ, sơ sót chút là sẽ thành kẻ ngu dại luôn.
“Khó trách sao ngươi lại bảo ta đóng cửa sổ!”, Lăng Phi thì thầm.
Có một sư phụ không an phận như vậy, ngủ cũng phải mở một mắt.
Keng!
Hai người ngẩng lên nhìn, Vân Yên cầm kiếm gỗ, bắt đầu múa kiếm dưới ánh trăng.
Chiêu thức của cô ta lúc nhanh lúc chậm, không nhiều hoa mỹ nhưng mỗi một đòn đều mang theo khí. Theo Triệu Bân thấy thì cô ta là một người dùng kiếm cực kỳ điêu luyện và có thành tựu.
“Sư phụ... sẽ không chém chúng ta chứ!”, Lăng Phi quẩy thân một cái.
“Ngươi nói xem?”, Triệu Bân cũng đang nhích thân, chỉ mong là Vân Yên múa thì múa, đừng chém bậy bổ sai là được, vậy thì còn ai sống nổi? Dù chỉ một chiêu đơn giản thì cũng đủ giết hai người họ rồi.
“Xích Yên!”, Lăng Phi thấp giọng gọi một tiếng.