Phượng Vũ đã ngồi xổm xuống, bắt mạch cho U Lan.
Đánh nhau thì đánh nhau, chẳng qua cũng chỉ là để xả giận một chút thôi, vào lúc quan trọng thì họ không thể nào đùa được.
Đến khi cô ta rút tay về lại thì mới chau mày, nhìn U Lan và nói: “Cô đã trúng loại độc gì?”
U Lan không nói gì, không phải vì không muốn nói mà là vì cô ta cũng không biết.
Đấy là vận mệnh của một sát thủ!
Hễ là người của La Sinh Môn, ngoại trừ chủ nhân của La Sinh Môn, ai cũng bị ép uống một loại thuốc độc. Không ai biết đó là độc gì, chỉ biết một khi uống loại độc đó vào sẽ bị nghiện, cần phải định kỳ dùng thuốc giải. Nếu có thuốc giải thì đỡ, không có thuốc giải thì cảm giác sẽ như bị hàng vạn con trùng cắn xé cơ thể, sống không bằng chết.
Trên đời này chỉ có mình chủ nhân của La Sinh Môn là có thuốc giải.
La Sinh Môn là như vậy, dùng thuốc độc để khống chế sát thủ của mình, nếu như ngoan ngoãn nghe lời và hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó đúng hạn, sát thủ sẽ lấy được thuốc giải, còn nếu không nghe lời hay không hoàn thành được nhiệm vụ thì sẽ không có thuốc giải, các sát thủ của La Sinh Môn đều biết rõ sự đau khổ khi không có thuốc giải.
“Chắc là độc chỉ có La Sinh Môn mới có!”, Ma Tử hạ giọng nói.
Tất cả các cao thủ của Ma gia, bao gồm cả hắn ta đều lần lượt đến xem, nhưng ai cũng lắc đầu, không có cách nào. Nếu như đã là độc thì phải dùng đúng thuốc mới được, còn không biết là độc gì thì giải độc cái nỗi gì?
“Đáng chết thật!”
Triệu Bân lạnh lùng hét lên, truyền thêm chân nguyên vào. Là do hắn biết quá trễ, trước đây chỉ biết mỗi khi trăng tròn là U Lan lại phát cuồng, nhưng không biết trong người cô ta còn có kịch độc, nhất định Nguyệt Thần biết, nhưng tiếc là hắn đã không hỏi, giờ rất muốn hỏi nhưng Nguyệt Thần đã đi rồi, là do hắn đã đánh giá thấp La Sinh Môn.
Soạt!
Đại trưởng lão của nhà họ Ma cũng đã đến, ông ta nhìn thấy cảnh tượng đó thì chau chặt mày. Ông ta cũng tiến về trước bắt mạch cho U Lan, không có ai ở đó làm ồn, đại trưởng lão có nhiều kinh nghiệm, chắc sẽ biết được là loại độc gì.
Một lúc lâu sau mới thấy ông ta rút tay về.
“Cô ta trúng phải độc gì thế?”
Lăng Phi nhỏ tiếng hỏi, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn qua.
“Chuyện này thì phải hỏi chủ nhân của La Sinh Môn rồi!”
Đại trưởng lão Ma gia hít một hơi thật sâu, người từng trải nhiều như ông ta mà cũng không biết là loại độc gì, dù là Đại Hạ Hồng Uyên thì chắc cũng không nhận ra được, nếu như ai cũng có thể tìm ra thì e rằng La Sinh Môn đã phải giải tán từ lâu rồi.
“Vậy thì khó rồi!”, Lăng Phi tằng hắng.
“Giết… giết ta đi!”, U Lan nắm chặt lấy Triệu Bân, giọng nói khàn đặc.
Đại trưởng lão nhà họ Ma thở dài, cưỡng chế đóng băng U Lan, phải đóng băng cô ta, nếu không thì cô nhóc này rất khó vượt qua nổi, độc tố đã ăn sâu vào xương tủy, một khi phát tác thì thật sự còn khó chịu hơn cả chết.
“Ta sẽ cứu cô!”
Triệu Bân vừa nói, vừa dùng một luồng kiếm khí cắt cánh tay trắng nõn của U Lan, máu chảy được một chén thì gom lại thành một cụm lơ lửng trên lòng bàn tay hắn. Tiếp đó, hắn dùng lôi điện, tôi luyện hết mức, máu tươi được luyện thành tro, chỉ còn lại một tia khói đen, đấy chính là loại độc đáng sợ đó. Độc đã ăn sâu vào xương tủy của U Lan, mỗi một giọt máu trong cơ thể cô ta đều tiềm ẩn chất độc đáng sợ, bây giờ được luyện ra. Triệu Bân chỉ có thể làm được đến đấy, hắn không thể giải được độc cho U Lan, sở dĩ luyện độc ra, đương nhiên là có dụng ý.
“Không thể nhìn ra được!”
Các lão tiền bối nhìn tới nhìn lui nhưng ai cũng lắc đầu.