"Mát mẻ không?"
Triệu Bân vứt cái quần cộc hoa của Thánh tử Ma điện đi, chỉ giữ lại một túi tiền màu tím để kiểm kê. Túi tiền tất nhiên là của Thánh tử Ma điện, vừa rồi lúc hắn cởi y phục của người ta thì hắn cũng tiện tay trộm luôn túi tiền, túi tiền này cầm trên tay rất nặng, chắc chắn là có rất nhiều tiền.
Quả nhiên là một Thánh tử, hết sức giàu có.
Mặc dù túi tiền không lớn nhưng bên trong nó có không gian đặc biệt lớn hơn cả thùng nước, bên trong không gian đặc biệt đó có chứa rất nhiều dược hoàn, linh dịch, đan dược, bùa chú cùng những xấp ngân phiếu lớn.
Ngoại trừ túi tiền, hắn còn trộm luôn cả phục sức trên người của đối phương.
Chẳng hạn như ngọc bội cùng dây chuyền này, toàn bộ đã bị hắn trộm sạch sẽ.
“Chậc chậc chậc”, Triệu Bân tặc lưỡi liên tục.
Tiên thuật trộm cắp đúng là bí pháp tốt.
Có thể tinh thông bí pháp này thì hắn có đi khắp thiên hạ cũng không sợ.
"Cơ Ngân", Thánh tử Ma điện tức giận gầm lên.
Triệu Bân đang rất vui vẻ trong khi hắn ta thì đang rất tức giận, chỉ có quỷ mới biết được Triệu Bân đã dùng cách gì để trộm được hết đồ của hắn ta, trên người Thánh tử Ma điện lúc này ngoại trừ Hắc Ma giáp thì những thứ khác đều đã bị trộm sạch, hắn ta xuất đạo đã lâu mà chưa bao giờ gặp phải chuyện quỷ quái đến thế này.
Chẳng lẽ cái tên này là thần trộm thành tinh?
"Lỗ vốn quá".
Triệu Bân không thèm để ý tới Thánh tử Ma điện, lúc này hắn còn đang bận đau lòng.
Nếu như sớm biết Tiên thuật trộm cắp hữu ích như vậy thì hắn đã áp dụng lên người của tất cả kẻ thù hắn gặp trước đây rồi, chẳng hạn như Nguyên Thương, Tiểu Nhật áo đen, đám người Thi tộc, Thánh tử Ma sơn,… đây đều là những kẻ có thân phận không tầm thường, không phải Thánh tử thì cũng là Hoàng tử, nhất định đều hết sức giàu có, trộm hết của bọn chúng thì chắc chắn hắn sẽ có được một nguồn của cải đáng kể.
"Ta sẽ giết ngươi".
Thánh tử Ma điện vô cùng tức giận, đánh ra ma sát cuồn cuộn.
Triệu Bân không hề nao núng, phất tay áo nghênh chiến.
Ầm! Ầm!
Sau một thoáng im lặng thì bên bờ lại vang lên tiếng nổ, một bên là Thánh tử Ma điện, một bên là đệ tử Thiên Tông, cả hai không hề phòng ngự mà liên tục tung ra bí pháp đối kháng, một đông một tây liên tục tung ra kiếm quang, đao mang, quyền ảnh, chưởng ấn… ngập tràn thiên địa, mỗi một lần va chạm đều tạc ra ánh lửa, còn có vầng sáng lan tràn.
Mặt hồ vốn phẳng lặng lại bị tầng tầng ánh sáng lan tràn quét qua làm nổi lên sóng gió, đám ma quỷ trong hồ đều trở nên an phận vô cùng, mạnh như con quỷ rùa đen mà cũng không dám ngóc đầu lên.
Cả hai tên này đều là những kẻ tàn nhẫn.
Thế nên trốn dưới hồ vẫn an toàn hơn.
Phụt! Phụt!
Trong khung cảnh hỗn loạn thì lại có máu tươi bắn lên không trung.
Đó là máu của Triệu Bân.
Thánh tử Ma Điện có Hắc Ma giáp hộ thể thì Triệu Bân cũng có Vạn Pháp Trường Sinh quyết để dựa vào, hắn hết sức lưu chuyển Vạn Pháp Trường Sinh quyết khiến cho vết thương trên người khép miệng, mặt dù hắn không thể phá được phòng ngự của Thánh tử Ma điện nhưng đối phương cũng không thể đánh ngã được hắn.
Thời gian dần trôi.
Thánh tử Ma điện đã không thể cầm cự được nữa.
Hắn ta đã tiêu hao quá nhiều năng lượng cho bí thuật, ma sát của hắn ta cũng đã bị mai một đi không ít, mỗi lần đánh ra một bí thuật thì nó lại mất dần uy lực. Trong khi đó, khi nhìn sang phía Triệu Bân thì hắn ta lại không thể nào tin được, cái tên này dường như có nguồn chân nguyên vô hạn, đánh nhau lâu như vậy mà khí huyết của hắn vẫn không hề sa sút, hơn nữa còn càng đánh càng hăn.
Mà Triệu Bân cũng đã không còn kiên nhẫn.
Trong khi chiến đấu ánh mắt của hắn liên tục quan sát Hắc Ma giáp, hắn không tin Hắc Ma giáp này có năng lực phòng ngự tuyệt đối. Trước đó hắn lột bỏ hết y phục của đối phương chính là bởi vì muốn dễ dàng nghiên cứu bộ giáp này hơn.
Sau khi lột bỏ y phục của đối phương thì đúng là hắn đã có thể quan sát dễ dàng hơn.
Hắn cố gắng quan sát kỹ lưỡng từng tấc một trên bộ giáp.
Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng để cho hắn tìm được một điểm yếu chính là nằm trên vai trái của Thánh tử Ma Điện. Thoạt nhìn thì trông có vẻ như không hề sứt mẻ nhưng kì thực ở trên đó đã có một vết rạn rất nhỏ đã bị hoa văn che giấu, nếu như không nhìn kĩ thì thực sự không thể phát hiện ra. Cũng may là hắn có Thiên Nhãn chứ nếu không có Thiên Nhãn hay đạo hạnh cao siêu thì cũng không thể nào nhìn ra manh mối.
“Ta đã nói mà!”
Triệu Bân nở nụ cười lớn.
Có sơ hở, vậy thì tốt.
Ầm!
Thánh tử Ma điện lại hung hãn đánh tới.
Lần này Triệu Bân không tiến lên đối kháng mà lại phi thân về phía sau.
"Đi đâu?"
Thánh tử Ma điện đuổi sát không buông, đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn.
Cho dù có giết được Cơ Ngân hay không thì hắn ta cũng phải lấy lại túi tiền của mình.
“Đừng vội, ta còn chuẩn bị tặng ngươi một đại chiêu mà!”
Triệu Bân thầm cười trong lòng, hắn đã có kế hoạch ứng phó rồi. Hắn ngay lập tức biến ra phân thân rải rác tứ phương, sau khi các phân thân vừa đáp đất thì đều dùng chân nguyên hóa kiếm hết sức hấp thu năng lượng, chỉ đợi trong một chớp mắt liền đem tất cả kiếm uy cùng kiếm ý thêm vào trên người chân thân.
"Cho dù ông trời có xuống đây thì ngươi cũng không có đường sống".
Thánh tử Ma điện tức giận gầm lên, việc Triệu Bân phi thân ra sau chạy trốn đã khiến cho hắn ta tự tin tràn đầy, nghĩ rằng Triệu Bân không thể chống cự nổi nữa cho nên hắn ta hoàn toàn có thể tiêu diệt Triệu Bân thành tro bụi.
Ầm!
Hắn ta tung ra một cước đá nát cả tảng đá, sau đó lại tung ra một chưởng đánh Triệu Bân văng ra xa.
Trong lúc bay ngược ra phía sau thì Triệu Bân đã kịp ném ra một loạt phi đao, trên mỗi phi đao đều có dán một lá bùa lôi quang, bùa vừa phóng tới đã nổ tung khiến cho từng đạo lôi quang bắn ra làm Thánh tử Ma điện bị chấn động, hai mắt tối sầm lại.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Triệu Bân đã đáp xuống.
“Lôi Phong quyết: Vạn Kiếm Quy Nhất".
Triệu Bân quát to một tiếng, khí phách tràn đầy. Tất cả các phân thân trong chớp mắt đều tiêu vong, tụ tập lại nguồn năng lượng khổng lồ đẩy vào bên trong cơ thể của hắn. Ngoài ra còn có thiên lôi, Thái Âm chân khí và Huyền Hoàng khí cũng nhất tề truyền vào kiếm Long Uyên.
Keng!
Năng lượng bên trong thanh kiếm đã lên đến đỉnh điểm, một kiếm có thể nghiền nát tất cả.
Bên này, Thánh tử Ma điện đã lấy lại được tầm nhìn.
Nhìn thấy kiếm của Triệu Bân, hắn ta liền nhếch miệng cười nhạo.
Hắn ta có Hắc Ma giáp hộ thể, đối phương không thể phá nổi phòng ngự của hắn ta.
“Cũng khó nói lắm”, Triệu Bân cười gằn.
Ngay lập tức hắn phóng tới trước nhanh như chớp, đâm thẳng vào vết rạn trên Hắc Ma giáp.
Phụt!