Hèn gì lão già râu chữ bát lại kích động như vậy, lão già đó cũng có huyết mạch đặc biệt, dù huyết mạch rất mỏng manh nhưng vẫn có khả năng thức tỉnh. Nếu như có Tuệ Tâm Châu hỗ trợ thì khó khăn cũng sẽ biến thành cơ duyên may mắn.
“Nếu như có người trở thành xác sống vì huyết mạch thức tỉnh thì Tuệ Tâm Châu còn có tác dụng sao?”, sau khi lẩm bẩm thì Triệu Bân lại hỏi.
“Có, đương nhiên là có rồi!”, Vương Trác nói một cách chắc chắn: “Đặt Tuệ Tâm Châu vào đan điền của người thức tỉnh thì sẽ làm khí huyết biến động, nhờ đó điều hòa sức mạnh huyết mạch, như vậy có thể loại bỏ được phản phệ do huyết mạch gây ra. Việc này đã từng có người thực hiện thành công, ông nội ta đã vượt qua bằng cách đó! Có điều, không có chuyện gì là chắc chắn tuyệt đối, dù sao thì thế gian cũng có rất nhiều loại huyết mạch đặc biệt, luôn có vài loại không hợp lẽ thường, như thế cũng tức là Tuệ Tâm Châu không có tác dụng gì nhiều với bọn họ!”
Ù!
Vương Trác vừa dứt lời thì liền nghe thấy một tiếng “ù” khiến hắn ta phải quay lại nhìn.
Đập vào mắt là một cỗ quan tài bằng băng ngọc, nằm trong quan tài là một cô gái đã bị đóng băng.
“Đây là…”, Vương Trác ngây ra.
“Thê tử của ta!”
Triệu Bân không giấu giếm, nhẹ nhàng mở nắp quan tài ra, đặt Tuệ Tâm Châu lên bụng dưới của Liễu Tâm Như. Tuệ Tâm Châu phát ra ánh sáng màu tím, nó thật sự đã khiến khí huyết của Liễu Tâm Như thay đổi.
Điều đó chứng tỏ Vương Trác không nói dối.
Còn về việc có thể điều hòa sức mạnh huyết mạch hay không thì hắn vẫn chưa biết được.
Thê tử sao? Mẹ nó, ngươi có cả vợ rồi à?
Vẻ mặt Vương Trác rất kì lạ, hắn ta nhìn Liễu Tâm Như bằng ánh mắt đầy thâm thúy.
Không biết tại sao, cô gái bị đóng băng bên trong quan tài lại khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ áp lực. Theo hắn ta thấy thì chắc là áp chế huyết mạch, nói trắng ra, đấy là một người mang huyết mạch đặc biệt trong người, hơn nữa, huyết mạch này còn cực kỳ bá đạo, sở dĩ bị đóng băng là vì việc thức tỉnh không được thuận lợi nên trở thành xác sống. Nhìn lại viên ngọc màu tím đó thì đúng là Tuệ Tâm Châu rồi.
“Hèn gì hắn lại hỏi về Tuệ Tâm Châu!”, lần này đến lượt Vương Trác lẩm bẩm.
Triệu Bân không nói gì, chỉ im lặng nhìn Liễu Tâm Như, hi vọng nàng có thể tỉnh lại.
“Khí huyết thay đổi, huyết mạch điều hòa đều cần phải có thời gian!”, Vương Trác nói nhưng không dám dùng âm lượng quá to, sợ làm phiền đến Triệu Bân: “Năm đó, ông nội ta đã mất đến ba năm đấy!”
Triệu Bân vẫn không nói gì.
Hắn không nói chuyện nên Vương Trác cũng ngại lên tiếng.
Chắc là tên tiểu võ tu có thực lực thâm hậu này rất yêu thê tử của mình, từ lúc lấy quan tài băng ra thì hắn chỉ lo nhìn chằm chằm vào người trong quan tài bằng ánh mắt dạt dào tình cảm mà không còn chú ý đến thứ gì khác nữa.
Quan tài băng phát sáng.
Quầng sáng tím của Tuệ Tâm Châu đã biến thành những làn khói mờ, bao phủ lấy Liễu Tâm Như, sự thay đổi khí huyết có thể cảm nhận được bằng hơi thở, còn Liễu Tâm Như như một tượng băng đăng đang ngủ say bỗng chốc nhẹ nhàng nhúc nhích. Sau đó, đôi mi nàng động đậy, có vẻ như sắp tỉnh lại.
…
“Tỉnh rồi, nàng ta sắp tỉnh rồi!”