Công Tôn Chí cũng rất chuyên nghiệp, dù bị thương nặng nhưng cũng xách kiếm lảo đảo xông tới, ánh mắt rực sáng như đuốc.
Trời giúp Công Tôn gia rồi.
Hôm nay số trời đã định rằng họ phải bắt sống Cơ Ngân.
Tạo hóa và cơ duyên sau đó toàn là cấp nghịch thiên thôi.
Phụt!
Triệu Bân phun máu, gắng gượng dừng khựng giữa không trung.
Chuyện quái dị như thế này, hắn đã từng gặp phải một lần, lần khốc thảm nhất là khi ở Ma Vực. Nếu không phải vì hắn hôn mê, bồ đề cũng không bay ra khỏi chiếc nhẫn ma, Vô Sương cũng không đuổi theo, càng không chết thảm.
Hắn không biết luồng sức mạnh đó từ đâu mà tới.
Chỉ biết rằng khi nó hiển hóa, chắc chắn hắn sẽ gặp tai ách.
Giống như lần này vậy, tưởng rằng sắp toàn thắng rồi, ấy vậy mà biến cố ập đến, vết thương hết sức thê thảm.
“Bắt lấy hắn”.
Công Tôn Chí thét lên, mỉm cười dữ tợn.
Cường giả nhà Công Tôn càng nhanh hơn, đã đuổi theo tới vùng hải vực này.
“Bắt ta?”
Triệu Bân cười khẩy, quay người chạy trốn.
Trạng thái của hắn không ổn, vết thương cũng thê thảm, nhưng đối phương chẳng khá hơn bao nhiêu. Lão già mặc áo đen mạnh nhất đã tàn phế, cường giả của Công Tôn gia thì mù mắt, Công Tôn Chí cũng bán thân bất toại.
Chẳng ai ở trong trạng thái đỉnh cao.
Vậy thì phải xem... ai chạy nhanh hơn.
Soạt!
Cho dù bị trọng thương thì tốc độ chạy trốn của hắn cũng không phải chuyện đùa, chẳng khác nào một luồng sáng đỏ rực xẹt ngang qua vòm trời. Khi bị dồn vào tuyệt cảnh, tiềm lực mà con người có thể bộc phát ra thường rất đáng kinh ngạc.
Giống như hắn vậy, hắn không còn biết đau nữa rồi.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Chạy thục mạng.
Giết!
Sau lưng hắn, cường giả Công Tôn gia đuổi sát theo sau.
“Bắt sống hắn!”
“Bắt sống cho ta!”
Công Tôn Chí là kẻ chạy chậm nhất, nhưng lại hét to nhất.
Thế nhưng tên này cũng chẳng phải người thường, tốc độ không ngừng tăng cao.
Bị dồn vào đường cùng nên tiềm lực của Triệu Bân bộc phát, vì có cơ may nghịch thiên nên hắn cũng khai thác hết tiềm lực bản thân. Để gia tăng tốc độ, hắn dùng tới cấm pháp, đốt cháy tinh huyết, không ngại trả giá.