Dược lực phát tán, không vào lục phủ ngũ tạng mà dồn thẳng vào Thiên Nhãn của hắn, mặc dù chưa triệt tiêu được hết sức mạnh phản phệ nhưng có thể giúp cho đôi mắt đang mù của hắn từ từ khôi phục thị lực, cơn đau cũng dần dần giảm đi.
“Là do ta không nghĩ thấu đáo”. Nhóc ham tiền tỏ vẻ áy náy.
“Nằm trong dự đoán của ta!”. Triệu Bân mỉm cười và nói, hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, chuyện Thiên Nhãn bị phản phệ là chuyện thường, không có gì đáng ngại, việc hồi phục chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Rốt cuộc bên trong đó là thứ gì?”, nhóc ham tiền hỏi với vẻ thăm dò.
“Chân, một bàn chân đầy máu me!”, Triệu Bân trả lời thật lòng.
“Chân hả?”, nhóc ham tiền giật mình.
Thần thái của cô nhóc lúc này giống hệt như của Chiêu Tuyết ngày xưa.
“Sao lại là một bàn chân chứ?”
Nhóc ham tiền đưa tay lên môi, đi vòng quanh chiếc hộp sắt một vòng, quan sát từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Chiếc hộp sắt được Bạch gia truyền nhau bao nhiêu năm nay là bí mật tối cao của gia tộc, vốn tưởng rằng đó là bảo vật tuyệt thế, ai ngờ lại là một bàn chân, mà còn là một bàn chân đầy máu me.
Cô nhóc trợn mắt nhìn sang Triệu Bân.
Chỉ có một bàn chân thôi mà lại khiến Thiên Nhãn bị phản phệ đến mù, vậy thì đáng sợ quá rồi còn gì.
“Phong ấn!”, Triệu Bân thản nhiên thốt ra hai chữ.
“Gì cơ?”, nhóc ham tiền lập tức hỏi.
“Chiếc hộp sắt này là một phong ấn”. Triệu Bân chậm rãi nói, ánh mắt vô cùng xa xăm.
Lúc hắn xem hộp sắt cho Chiêu Tuyết thì hắn đã có suy đoán đó rồi.
Bây giờ gặp lại thì hắn đã thật sự có thể chắc chắn về suy đoán của mình.
Nhất định đấy là một phong ấn.
Chắc còn đến mấy chiếc hộp sắt như thế nữa và mỗi chiếc đều phong ấn thứ gì đó, trước đó là tay, giờ lại đến chân, rõ ràng là ai đó đã bị chặt tay chặt chân, bị tách ra để phong ấn, nhằm khống chế người đó.
Hắn nghĩ đến đó thì liền hít ngược một hơi vào trong.
Hắn không biết người bị chặt tay chặt chân là ai, nhưng nhất định đó phải là một nhân vật đáng sợ, đáng sợ đến mức không thể giết chết, hơn nữa, khi cơ thể hoàn chỉnh thì không thể nào phong ấn được, vì vậy nên mới chặt tay chân và chia ra để phong ấn.
Từ đó có thể thấy được, người thực hiện phong ấn càng đáng sợ hơn.
“Phong ấn”.
Nhóc ham tiền không ngừng lẩm bẩm.
Khác với Triệu Bân, ánh mắt của cô nhóc rất bất định.
“Tổ tiên nhà cô không truyền lại bí mật gì sao?”, Triệu Bân uống một ngụm rượu.
“Như ngươi thấy đó, tổ tiên nhà ta là một vương triều, sau khi vương triều bị diệt vong thì đã đánh mất rất nhiều bí văn”. Nhóc ham tiền nói: “Thời gian lâu quá rồi, những bí mật cổ xưa cũng đã thất truyền”.
Cô nhóc nói xong thì còn bổ sung thêm: “Theo ngươi thấy thì người bị phong ấn là ai?”
“Theo kích thước của bàn chân thì nhất định là một người đàn ông”. Triệu Bân chậm rãi nói: “Còn về việc là ai thì phải tập hợp hết các hộp sắt lại, giải phong ấn, ghép lại thành cơ thể hoàn chỉnh thì mới nhìn ra được. Huyết Y Môn và Thi tộc cần cái hộp này đến vậy thì nhất định trong tay bọn họ cũng có thứ này”.
“Cướp đồ của bọn họ về sao?”. Nhóc ham tiền vò hai tay lại với nhau.
“Cô cũng rộng rãi quá đấy!”. Triệu Bân tằng hắng.
Sau khi nhóc ham tiền phản ứng lại thì liền cười khì khì. Nói đến Huyết Y Môn, mặc dù không biết lão tổ Huyết Y Môn đang ở đâu, cũng không ai biết ông ta còn sống hay không, nhưng dù cho là như vậy thì thế lực của Bạch gia cũng không thể nào bì được thế lực của bọn họ.
Còn Thi tộc thì không cần phải nghĩ nữa.
Lão tổ của Thi tộc là cảnh giới Thiên Võ chính hiệu, nghe nói ông ta đã ngủ say nhiều năm, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng ngủ say không có nghĩa là đã chết.