Hai người nương theo ánh trăng đi ra khỏi Thiên Trì.
Đúng như lời của thế nhân, nhìn thế nào đi nữa thì bọn họ cũng cực kỳ xứng đôi.
Rất nhiều người xuất hiện, đám trưởng lão và đệ tử của Thiên Tông tụ tập lại.
“Bái kiến Thánh tử”.
Câu này vang dội khắp nơi.
Mà tiếng vấn lễ đều vô cùng chân thành, bất kể là trưởng lão hay đệ tử. Không nói đến thân phận của Triệu Bân, chỉ riêng cảnh giới Thiên Võ cũng đủ làm bọn họ kính sợ rồi, vì Triệu Bân là một cường giả uy chấn bát hoang.
Đi đến góc ngoặt của núi lại gặp Liễu Như Nguyệt.
Hình ảnh kia làm thế nhân cảm khái không thôi.
Hôn lễ thay xà đổi cột hôm nay đã kết thúc hoàn mỹ.
Bọn họ có thể hiểu được mấy phần cảm xúc của Liễu Như Nguyệt, chắc là hối hận lắm!
“Xin lỗi”.
Thiên chi kiêu nữ của ngày xưa tái mặt nói ra hai tiếng này.
Sự tự giễu này của nàng ta chính là trừng phạt tàn khốc nhất cho sự ngạo mạn ngày xưa. Nàng ta quá hổ thẹn, bất kể là với Triệu Bân hay Liễu Tâm Như, nàng ta là người khiến Triệu gia mất hết mặt mũi. Nàng ta cũng là người sắp xếp vận mệnh của muội muội mình. Liễu Tâm Như hẳn rất bất lực khi bị đưa lên kiệu hoa đêm đó.
Triệu Bân im lặng.
Liễu Tâm Như thì mỉm cười dịu dàng.
Có lẽ bọn họ đều oán hận, nhưng thực sự có chút cảm kích phát ra từ linh hồn.
Nếu không có sự kiện thay xà đổi cột năm đó thì làm gì có bọn họ của hôm nay, là Liễu Như Nguyệt đã ban tình duyên đến cho họ.
Tại ngọn núi chưởng giáo, Dương Huyền Tông đã chờ sẵn.
Tình trạng của chưởng giáo Thiên Tông hiện tại đang cực kỳ khó xử.
Vẫn là ma chú Ấm Hắc đang cắn nuốt sức mạnh huyết mạch của ông ta.
Triệu Bân hít sâu một hơi, cảm thấy áy náy vì hôm đó không tiêu diệt được Ân Trú.
Nếu Nguyệt Thần tỉnh dậy thì trong trường hợp này cũng sẽ không nói gì. Vẫn câu nói cũ, Ân Trú không phải cảnh giới Tiên bình thường, nếu ông ta lấy toàn lực thì đạo hạnh của Triệu Bân hôm ấy cũng gần như không thể giết được ông ta.
“Từ nay trở đi, ngươi sẽ trở thành chưởng giáo của Thiên Tông”.
Dương Huyền Tông nở nụ cười hiền hòa, chắc sẽ không ai phản đối.
Triệu Bân không nói nhiều, một tay đặt bên vai của Dương Huyền Tông. Huyết mạch hắn rất đặc biệt, căn nguyên có cả lực cảm giác, có thể trông thấy rõ ràng ma chú Ám Hắc.
Hắn lại một lần dùng căn nguyên để theo dõi.
Nhưng Ân Trú che giấu quá kỹ, theo được nửa đường thì đứt đoạn.
Hôm nay là một đêm khác lạ.