"Chết tiệt".
Lão tổ Ám Dạ nghiến răng nghiến lợi, lão ta đã phẫn nộ đến mức lộ ra bộ mặt dữ tợn chưa từng thấy, thời gian này tộc Ám Dạ đã gặp bất lợi đủ đường, đầu tiên là bị cướp mỏ, tổn thất thảm trọng, sau đó người trong tộc lại bị tập kích, thương vong rất nhiều, bọn họ còn chưa kịp đứng vững thì lão ta lại hay tin cháu của mình đã bị bắt cóc, vì muốn truy tìm hung thủ lão ta đã không tiếc thời gian xuất quan tới đây, cuối cùng lại để cho đối phương bỏ chạy mất.
Vèo!
Một cơn gió mạnh cuốn tới, các cường giả đã tập trung lại.
“Có nhìn thấy rõ là ai không?”, Linh Lung hỏi.
“Ta chỉ biết… là cảnh giới Huyền Dương”, lão tổ Ám Dạ hít sâu một hơi rồi đáp, đệ tử của Hồng Uyên đã hỏi thì lão ta cũng phải thành thật trả lời.
"Cảnh giới Huyền Dương?"
Mọi người đều sửng sốt, cứ tưởng là lão cường giả nào, cuối cùng hóa ra lại là cảnh giới Huyền Dương, chuyện này thật không thể nào tưởng tượng được, phải là một võ tu cảnh giới Huyền Dương xuất chúng lắm mới dám làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, bây giờ đang có rất nhiều cường giả đang ở đây thế mà kẻ đó vẫn có thể bình tĩnh trốn thoát, người có tâm tư trầm ổn bậc này này e rằng trên đời chẳng có được mấy người.
"Chắc chắn là Thuấn Thân, không thể nghi ngờ", lão tổ Ám Dạ lại nói.
"Thiên Nhãn Thuấn Thân?", lão tổ Huyết Ưng ngập ngừng nói.
Ngay khi lời này vừa nói ra thì tất cả các cường giả đều liếc nhìn nhau đồng thời cũng liếc nhìn lão ta, võ tu cảnh giới Huyền Dương có Thiên Nhãn Thuấn Thân chạy đi bắt cóc tống tiền, cảnh giới Chuẩn Thiên như lão ta mà... trong lòng không nghi ngờ gì sao?
Vèo!
Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì các vị gia chủ, hoàng ảnh vệ, Trấn Ma Ti, ngự lâm quân, trưởng lão Thiên Tông và đám người đến xem náo nhiệt đều đã tụ tập lại đây, gặp các cường giả khác cũng nhíu mày thật chặt, không cần tiến lên hỏi, thần thái của bọn họ đều đã tỏ rõ hết thảy.
Vì để giữ thể diện, đi ngang qua hiện trường cũng phải xem xét qua một chút, từ trung tâm khu rừng, hoàng ảnh vệ, Trấn Ma Ti cùng ngự lâm quân đã tràn ra khắp nơi tìm kiếm.
Kết quả vẫn rất hiển nhiên.
Không biết đến lúc nào thì ba bên mới rút quân.
Kịch hay đã kết thúc.
Rất lâu sau thì người ở bốn phương tám hướng mới lục tục quay trở về.
Sắc mặt của Dương Huyền Tông trông không được tốt cho lắm, hay nói cách khác là còn có chút xấu hổ, đường đường là chưởng giáo Thiên Tông đích thân đến cũng không bắt được hung thủ, chuyện này rất khó để có thể giải thích với hoàng đế.
Linh Lung bên cạnh ông ta đã im lặng suốt chặng đường, nói chính xác thì cô ta còn có chút đăm chiêu, không hiểu sao khi nghe thấy bốn chữ cảnh giới Huyền Dương thì người đầu tiên mà cô ta nghĩ tới lại chính là Cơ Ngân.
Xem đi! Trực giác của nữ nhân vẫn rất chính xác.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là trực giác, chuyện này còn có quá nhiều điểm kỳ lạ, Cơ Ngân mà cô ta biết vẫn chưa có thủ đoạn thông thiên đến thế.
Cho nên mới nói, thời buổi bây giờ rối ren, không có yêu nghiệt nhất chỉ có yêu nghiệt hơn, cũng giống như tên bắt cóc tống tiền xuất chúng này vậy.
"Chết tiệt".
Nét mặt của người nhà những kẻ bị bắt cóc ai cũng lộ ra vẻ dữ tợn, lúc kéo đến thì hùng hùng hổ hổ nhưng lại phải ra về tay không, thậm chí còn bị mất hết mặt mũi, chắc chắn bọn họ sẽ còn bị người khác lôi ra làm trò cười rất lâu về sau.
Không bỏ qua, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Nếu như cứ bỏ qua như vậy mà quay về thì bọn họ làm sao có thể đối mặt với tổ tông.