Đương nhiên đây là giọng Triệu Bân rồi.
Hắn đã bắt được con tin và đang nôn nóng đòi tiền.
Những lời đó của hắn đã gây ra sóng to gió lớn, chỗ nào hay tập trung đông người như quán trà quán rượu, quán cơm thì mọi người đều ngây ra rồi sau đó vỡ òa, bọn họ đã không nghe sai, ai đó đã bị bắt cóc rồi.
Ừ, đấy là thiếu chủ của Công Tôn gia.
“Ai mà to gan đến vậy”.
“Mười tỷ, tham lam thật đấy”.
“Nhà Công Tôn có tiền”.
Tiếng bàn tán lúc trầm lúc bổng, rất nhiều người đứng dậy, ba người hoặc năm người một nhóm, chạy thẳng về phía đảo Sâm La, họ muốn xem thử là cao thủ phương nào mà lại dám động đến thiếu chủ Công Tôn, đấy là gia tộc siêu lớn, từ xưa đến nay, chưa ai đụng đến họ mà có kết cục tốt đẹp cả, chỉ có thảm và thảm hơn mà thôi.
“Bất kể là ai”.
“Cũng phải bắt sống cho ta”.
Máu nóng nhà Công Tôn dâng trào, Công Tôn Hãn đích thân dẫn người đi.
Ngoại trừ lão ta còn có một đống cường giả, người yếu nhất cũng đạt tới Địa Tạng đỉnh cao, đoàn người khí thế hung hãn tiến về phía đảo Sâm La. Bởi vì chuyện của Cơ Ngân mà họ vẫn còn tức anh ách, đang buồn bực vì không kiếm được chỗ trút giận lại có kẻ thích tìm kích thích.
Náo nhiệt hẳn.
Sau một tháng trời, Nam Vực lại náo nhiệt rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên, từng con tọa kỵ biết bay lượn qua bầu trời, trên mỗi con có một người đứng sẵn, đa phần là mấy kẻ không màng tu đạo chạy tới hóng hớt, nhất là hóng chuyện của Công Tôn gia. Ai nấy cười ha hả, ai bảo ngươi bắt nạt người khác, nhìn đi, bị người ta bắt cóc tống tiền kìa! Đây chính là quả báo nhãn tiền.
Đảo Sâm La.
Trên đỉnh núi cao.
Triệu Bân đã vắt chéo hai chân đợi sẵn, một tay cầm tẩu thuốc phì phèo nhả khói, trong màn khói vấn vít, hắn giống như người tu tiên. Đẳng cấp cần có trong truyền thuyết hiển lộ hoàn toàn, cực kỳ chói mắt.
Hắn ở đây.
Công Tôn Chí cũng ở đây.
Tên này trông rất chật vật, từ đầu đến chân chỉ có mỗi một cái quần cộc, còn bị trói nghiến, miệng nhét tất thối - đây là tù binh phiên bản cảnh giới Địa Tạng, nước mắt lưng tròng, không biết vì quá sợ hay quá sặc. Đầu óc hắn ta cứ mơ mơ màng màng màng, hay nói cách khác, Triệu Bân đã đút cho hắn ta uống nước Vong Tình.
“Đừng sợ, ta chỉ cần tiền thôi”.
Triệu Bân nói vậy, còn vỗ vỗ Công Tôn Chí.
Đáp lại hắn là những tiếng ứm ứm của Công Tôn Chí, hắn ta bị bịt miệng nên nói không thành tiếng, nhưng ngụ ý rất rõ ràng: Đừng để ông đây biết ngươi là ai, nếu không, ta sẽ tiêu diệt cửu tộc nhà ngươi.
Đùng! Đùng uỳnh uỳnh!
Bầu trời xung quanh nổi lên tiếng nổ lớn.