Nói đến Cơ Ngân lúc này, trạng thái của hắn cũng không được tốt lắm.
Từ khi bắt đầu thiên kiếp cho tới khi kết thúc hắn chưa bao giờ ra khỏi phạm vi của thiên kiếp, cả người đã bị đánh đến mức bê bết máu.
Nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, hắn ôm chặt lấy thắt lưng của mình rồi cũng khập khiễng đi thu dọn chiến trường.
Phải nói là hắn đang tìm kiếm bảo bối.
Có rất ít người dám tới gần hắn.
Bởi vì sát khí mà hắn bộc phát ra quá nồng đậm, cũng quá mạnh mẽ.
Ngẫm lại thì cũng không có gì lạ.
Trong hai trận chiến, số người chết trong tay hắn là vô số kể.
Mỗi khi giết chết một người đều có thể làm phát sinh sát khí, hắn giết chết nhiều người đến như vậy, không ngưng tụ được một luồng sát khí khủng khiếp mới là lạ.
"Ôi trời!"
Tướng sĩ Đại Hạ đều thổn thức nhìn hắn bằng ánh mắt kính sợ.
Trong bề dày lịch sử của Đại Hạ chắc chắn không thể tìm ra được một kẻ thứ hai đáng sợ giống như hắn.
Luận về công trạng e rằng cũng không có ai sánh được với hắn.
Nếu như bọn họ là hoàng đế Đại Hạ thì bọn họ cũng không biết nên thưởng cho hắn cái gì.
Cho dù có phong hầu phong tước thì cũng không vượt qua được công lao của hắn.
"Con ruồi dù có nhỏ đến đâu thì vẫn là thịt".
Triệu Bân vẫn đang ra sức tìm bảo bối.
Có rất nhiều mảnh vỡ của vũ khí được làm từ chất liệu không tầm thường.
Hắn có thể mang về nấu chảy ra đúc thành binh khí khác hoặc luyện nhập vào kiếm Long Uyên.
Sẽ luôn có cách để tái tạo chúng thành những thứ phù hợp.
Hắn không chỉ đang tìm bảo bối mà còn đang không ngừng trị thương.
Tai họa.
Luôn đi kèm với cơ duyên.
Thiên kiếp của Nguyên Anh chính là cơ duyên của hắn.
Liên tục được thiên kiếp tôi luyện chính là cơ duyên nghịch thiên.
"Ngươi lại cứu Đại Hạ một lần nữa", nữ soái nhẹ nhàng cười nói.
“Đừng quên ghi công cho ta”, Triệu Bân cười nói, lại nhặt thêm một thanh kiếm gãy.
"Nhớ rõ".
Nữ soái lại cười, theo sát hắn.
Ngoại trừ cô ta thì ở xung quanh còn có không ít lão tướng Xích Diễm vừa xách theo bầu rượu vừa bắt tay vào tầm bảo, tuy nhiên đều không đứng cách xa Triệu Bân quá mười trượng. Bề ngoài nhìn bọn họ có vẻ như đang bận thu dọn chiến trường nhưng kì thực là bọn họ đang ở đây để bảo vệ Triệu Bân, chỉ có quỷ mới biết trên chiến trường có còn sát thủ ẩn thân hay không.
Nói đến sát thủ.
Nữ soái cố ý hỏi: "Trong lúc đại chiến ngươi đã đi đâu?"
“Đi… tiểu”, Triệu Bân cười tủm tỉm nói.
Vẫn còn một đoạn sau hắn chưa nói hết: nhân tiện hắn còn làm nổ tung một lăng mộ.
Nữ soái liếc mắt nhìn hắn, lẽ ra cô ta không nên hỏi.
Mấy lão tướng nghe xong thì đều vuốt râu, thầm nghĩ có nên đánh chết cái tên này hay không, chưa dạy cho hắn một bài học thì hắn còn chưa biết điều, chẳng lẽ ngươi đi tiểu suốt một đêm hay sao?
“Ta sẽ sửa sang lại lăng mộ cho ngài khi ta quay trở lại”.
Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng, hắn đang nghĩ tới chuyện đó.
Phá phần mộ nhà người ta chính là chuyện làm tổn hại âm đức.
Chờ hắn sửa sang lăng mộ xong thì có dịp lại phải làm nó sụp đổ một lần nữa!