Hắn lại một lần nữa bàng hoàng.
Chính vào giây phút hắn thấy bàng hoàng đó, Bất Diệt chiến kích trong nhẫn ma bỗng rung lên một cái nhưng rồi lại trở lại bình thường ngay. Hay nói cách khác là Phật quang xuất hiện trên chiến kích đã đè ép sự rung động của chiến kích, thậm chí hắn khi trong trạng thái thất thần cũng không có bất cứ cảm nhận gì.
“E là có người sống ở bên trong thật”. Triệu Bân khẽ nói.
Mọi người đều không tin vào câu nói đó của hắn.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên áo đen, ông ta đã quá hiểu về sự đáng sợ của cấm địa Biển Chết rồi, tiếng dữ thì đồn xa mà. Lão tổ đã từng nói, người vào trong có thì không có ai sống sót trở ra, nghe đồn còn có một cảnh giới Thiên Võ vào trong đó tìm báu vật.
Nhưng đến nay vẫn không thấy trở ra.
Chiến thuyền vẫn tiến nhanh, không dừng lại.
Trong đêm tối, cảnh sắc Nam Vực thật sự rất đẹp, dưới ánh trăng và ánh sao, mây mù giăng khắp mặt biển, có vài chỗ còn ánh lên sắc màu rực rỡ khiến ai nhìn vào cũng tưởng dưới đáy biển có giấu bảo bối quan trọng. Nhưng lúc đi ngang qua thì lại không nhìn thấy bất cứ chuyện gì bất thường, bọn họ đã gặp cảnh đó rất nhiều lần.
“Ta bấm ngón tay tính thử thì biết ở đây có rất nhiều bảo bối”.
“Một con to cỡ này thì cái nồi hầm cũng không chứa được”.
Mấy lão già ăn no rồi thì cố sức quan sát đáy biển nhưng ngặt nỗi với năng lực của cảnh giới Chuẩn Thiên thì họ vẫn không thể nhìn thấu được, không nhìn thấy được bảo bối gì nhưng lại nhìn thấy rất nhiều thứ to lớn. Nhiều đến mức nào chứ? Đồ sộ như núi, chỉ cần cử động nhẹ thôi là có thể khiến mặt biển dậy sóng lớn.
Suốt dọc đường đều không được yên bình.
Họ liên tục gặp hải tặc hết lần này đến lần khác, tốp sau còn hống hách hơn cả tốp trước.
Sau khi đánh nhau thì tên nào tên nấy đều thê thảm. Mọi người nghi ngờ những kẻ đó đều là người bị vương triều truy nã nên mới trốn đến Nam Vực, gia nhập vào hàng ngũ cướp biển, tiếp tục làm những việc không biết xấu hổ.
“Trên đất liền vẫn an toàn hơn!”. Một lão già xuýt xoa.
Lần đầu vào Nam Vực, họ đã bị cướp đến mấy lần.
Cũng may là họ đi thuyền lớn, nếu chỉ đi thuyền nhỏ thì sẽ phải chết rất thê thảm, quan trọng nhất là không có ai quản lý đám cướp biển này, nói không chừng, thế lực nào đó lại chính là cướp biển cũng nên.
Càng đi vào sâu thì càng phồn hoa.
Giống như một hòn đảo, lúc đi ngang qua có thể nghe thấy tiếng đàn ca sáo thổi.
Giống như một hòn đảo, có tiếng người hát kịch vang vọng khắp nơi.
“Có mỏ thật này!”
Mấy lão già nhúc nhích mũi, hít tới hít lui.
Chắc đó là một thiên phú đặc biệt, có thể ngửi được mùi của khoáng vật, đương nhiên cũng có thể ngửi thấy được mùi của mấy thứ to lớn kia. Dưới đáy biển rất nguy hiểm, những thế lực và gia tộc không đủ thực lực đều không dám xuống đó đào khoáng.
Không biết từ khi nào, mặt biển lại có thêm mùi máu tanh.
Mây mù lơ lửng trên mặt biển cũng đều nhuốm màu đỏ máu.
“Sắp rồi”.
Người đàn ông trung niên áo đen đột nhiên lên tiếng sau một hồi lâu im lặng
Cần gì ông ta nói, mọi người cũng đã nghe thấy. Nếu lắng nghe kỹ thì sẽ có thể nghe được tiếng la hét chém giết và nổ vang.
Khiến người ta bất giác nghĩ rằng đang có chiến tranh ở sâu bên trong.
“Là hòn đảo đó!”
Người đàn ông trung niên mặc áo đen chỉ về mặt biển phía xa.
Mọi người cầm kính viễn vọng, ở đằng xa, nơi bị mây mù che khuất, có thể nhìn thấy thấp thoáng một hòn đảo với ngọn lửa ngút trời, mùi máu tanh bay ra từ chỗ đó và âm thanh chết chóc cũng từ đó truyền qua.
Vèo!
Người đàn ông trung niên mặc áo đen đích thân lái thuyền, chiến thuyền phóng nhanh như một luồng sáng.
Lúc tiến sát đến hòn đảo, mặt biển rất lộn xộn, khắp nơi đều là chiến thuyền vỡ nát và cờ chiến gãy đổ, nhiều chỗ còn có thể nhìn thấy một, hai xác chết. Chỉ có điều, cơ thể đã bị động vật biển gặm sạch hết rồi, chỉ còn lại một bộ xương. Nước biển ở đây đã biến thành màu đỏ tươi, chắc là vì cuộc chiến quá ác liệt, quá nhiều người chết, nhìn màu của nước biển là biết có rất nhiều thế lực đã tham chiến.
Đúng thật là có rất nhiều.