Phụt!
Không đợi Triệu Bân kịp nói gì, Kẻ phá rối đã phun máu rồi ngất xỉu tại chỗ.
Triệu Bân nhíu mày, nhớ tới ngày ấy, Kẻ phá rối bỏ đi với vẻ mặt không dễ nhìn nên hắn đoán chừng là đã xảy ra biến cố gì đó.
Một tay hắn ấn sau lưng đối phương, truyền sức mạnh huyết mạch sang, tiêu diệt sát ý, thuận tiện hóa giải nguy cơ, chữa lành vết thương cho đối phương.
Không biết Kẻ phá rối đã mở mắt lúc này, chưa cho Triệu Bân cơ hội mở miệng, tên này lôi gậy sắt ra, vung vẩy vài cái, động thời miệng cũng hét lớn:
“Con...”
“Con khỉ ấy!”, Triệu Bân vỗ bộp một cái lên người cậu.
Bấy giờ Kẻ phá rối mới tỉnh táo trở lại, nhìn thoáng qua bốn phía, trong đầu cũng nhớ ra là mình chạy trốn ra, vì vết thương quá nặng nên tới tìm Triệu Tử Long.
Sau khi quan sát bên trong cơ thể, nhận ra vết thương không còn thì cũng đoán được ai chữa giúp mình.
Triệu Bân mở miệng: “Bị ai đánh?”
Kẻ phá rối thu hồi suy nghĩ, túm chặt lấy Triệu Bân:
“Ngươi phải giúp ta!”
“Chuyện gì?”
“Huynh đệ kết nghĩa của ta bị bắt đi luyện đan rồi!”
“Hèn gì ngươi lại sốt ruột bỏ đi như thế!”, Triệu Bân khoanh tay hỏi: “Thực lực đối phương thể nào?”
“Hai Động Hư, một tầng sáu và một tầng bốn!”, kẻ phá rối bổ sung: “Ta suýt bị hai người đó đánh chết rồi!”
“Ngươi xác định chỉ có hai thôi đúng không?”
“Xác định!”
“Hay là... tìm thêm người giúp?”, Triệu Bân sờ cằm.
“Thêm ngươi là đủ rồi!”, Kẻ phá rối nói: “Ta cũng không phải là cậy mạnh, cứu được huynh đệ kia của ta là ổn. Tên đó đánh nhau bá lắm, ba đánh hai, chúng ta có thể bình an rút lui nếu không thắng mà!”
“Vậy được!”
...
Hai người ra khỏi thành Thánh Hỏa, lao tới phía Tây, tới trước một vực sâu thì dừng lại, xung quanh nơi này có cây cối um tùm nhưng nếu quan sát kỹ, chúng được sắp xếp theo quy luật nào đó.
Triệu Bân dùng tiên nhãn quan sát, phát hiện có từng luồng năng lượng đang di chuyển giữa những cái cây, tạo thành một trận pháp để ngụy trang.
Kẻ phá rối đánh một kích vào thân cây nằm ngay rìa vực thẳm.
Uỳnh!
Cây vừa bị hủy, cảnh tượng vực thẳm bắt đầu trở nên méo mó, dần dần biến thành một khu rừng hoang sơ. Hóa ra đây là rừng ẩn trong rừng, dùng trận pháp để che mắt người khác, che đậy hang ổ.
“Là ở đây!”
Kẻ phá rối nói rồi lôi Hắc Thiết Côn ra.