“Đấy… Là gì vậy?”
Vì sự xuất hiện của hắn nên cuộc đại chiến bỗng chốc dừng lại.
Dù là cao thủ Đại Nguyên hay là binh sĩ của Đại Hạ thì cũng đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Lớn!
Tên đó quá khổng lồ, còn cao hơn cả tường thành của biên quan.
Trước mặt hắn thì bọn họ chỉ như những con kiến bé nhỏ.
“Chủ nhân của Kỳ Lân à?”
“Hắn là Cơ Ngân”.
Rất nhanh sau đó đã có cao thủ của Đại Nguyên nhận ra hắn, chuyện này đã không còn là bí mật nữa mà các vương triều lớn đều biết hết rồi.
Chính vì họ nhận ra hắn nên mới không tin nổi.
Chẳng phải hôm qua Cơ Ngân còn đang ở Thiên Tông sao?
Thiên Tông cách chỗ này biết bao nhiêu cây số
Tên này đi hỏa tiễn đến đây sao?
Dù cho có đi tên lửa đến thì cũng đâu có nhanh đến vậy.
“Thánh tử”.
“Là thánh tử”.
Các tướng sĩ của Đại Hạ lẩm bẩm, ai cũng ngây ra.
Mấy ngày nay, họ đã nghe rất nhiều truyền thuyết về Cơ Ngân, nhưng bọn họ chỉ mới nhìn thấy tranh vẽ về hắn thôi. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy hắn ngoài đời thật, đúng như những gì trong lời đồn, hắn là một thiên tài cực kỳ hiếm có.
Thánh tử đã đến rồi.
Rất nhiều người đều không kịp phản ứng.
Thánh tử của Thiên Tông, chưởng giáo tương lai của Thiên Tông, thân phận cao quý đến mức nào, không ngờ lại đánh đến biên quan, không phải ai cũng có được tinh thần đó vì ra chiến trường thì có thể chết bất cứ lúc nào.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Sở Lam lắc lư trong thể sức mạnh của Kỳ Lân.
Đấy là Cơ Ngân, cô ta vừa nhìn là nhận ra ngay.
Nhưng cô ta cực kỳ không mong Cơ Ngân xuất hiện ở chiến trường, nhất là nơi này. Đại quân trăm vạn người đó, trận này quân Xích Diễm của Đại Hạ thua chắc rồi, ai đến đây cũng chỉ như nộp mạng. Cơ Ngân là một nhân tài, là tương lai của Đại Hạ, gánh vác hi vọng của Long Triều, không thể nào chết trên chiến trường được.
“Sở gia đã mất một Sở Vô Sương, không thể nào mất thêm một Sở Lam nữa”, Triệu Bân nói.
“Càn quấy!”, nữ soái ho ra một búng máu: “Dù có Kỳ Lân cũng không thể nào xoay chuyển được cục diện cuộc chiến”.
“Nói xong chưa hả?”
Người đàn ông trung niên mặc mãng bào cười khẩy, ánh mắt đảo khắp nơi.
Không chỉ riêng ông ta, các cường giả của Đại Nguyên và thống soái Đại Nguyên ở phía sau cũng lộ ra ánh mắt tham lam. Cơ Ngân làm thế nào để chạy từ Thiên Tông tới chiến trường mà chỉ mất một ngày, họ không quan tâm, họ chỉ quan tâm Cơ Ngân.
Thánh Tử của Thiên Tông là một báu vật đấy.
Thêm cả con Kỳ Lân trong cơ thể hắn, cũng là báu vật.
Nếu bắt được hắn thì đúng là may mắn cực kỳ lớn đấy.
Họ nên thấy cảm ơn, cảm ơn Long Triều Đại Hạ dám đưa một báu vật như thế này ra chiến trường, mẹ kiếp, quá là bất ngờ, quá là hoan hỉ! Vương triều tám nước âm thầm liên hợp, đánh đấm hăng say, một phần nguyên nhân cũng là vì Cơ Ngân, không ngờ hắn còn tự vác xác tới.
Nếu đã như thế, họ còn khách sáo gì nữa.
Các cường giả không sợ chứ đám binh sĩ Đại Nguyên thì khiếp vía.
Uy danh của Cơ Ngân quá mạnh, tiếng đồn hung dữ cũng không kém gì, sát khí hiển lộ, các cao thủ Chuẩn Thiên còn đỡ được chứ họ không thể nào đỡ được. Có một kẻ như thế chạy tới, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi. Nếu hắn giơ chân đạp xuống, đám tôm tép như họ… chắc sẽ bị giẫm thành một đống máu thịt bầy nhầy mất!