Triệu Bân quát lên, xách kiếm truy sát, vừa đuổi vừa đánh, đao mang kiếm quang bay ngợp trời.
Thời cơ mà hắn vẫn đợi trước đó đã đến rồi.
Căn cơ của Vương Dương đã dùng hết, lại còn bị cấm thuật phản phệ, chân nguyên cũng gần cạn kiệt rồi. Yếu ớt như thế thì giết hắn ta rất dễ, cho dù đối phương có Bất Diệt Ma Thân quyết.
“Tôn thượng, cứu ta!”
Ở phía trước, Vương Dương vừa trốn vừa gào thét.
Triệu Bân khẽ nheo mắt.
Nếu hắn đoán không sai thì tôn thượng mà Vương Dương gọi chính là người mà Ma quật thờ phụng, là một Huyết Ma cực kỳ đáng sợ, đến cả ma thân cũng sở hữu ý vận của Thiên Võ, vậy thì đó phải là một cao thủ Thiên Võ.
Nghĩ đến đây, hắn càng hăng máu hơn.
Hai lần trước đuổi giết Vương Dương đều gặp chuyện ngoài ý muốn.
Bây giờ khó khăn lắm hắn mới tóm được bản tôn Vương Dương nửa tàn nửa phế, đâu thể bỏ qua được.
Vương Dương chẳng dám quay đầu lại.
Hắn ta sợ rồi, hắn ta điên cuồng huyết tế oán linh trong cơ thể để đổi lấy sức mạnh cầm cự giúp bản thân tháo chạy. Mức độ cường đại của Triệu Bân vượt xa dự đoán của hắn ta, một khi bị đuổi kịp, hắn ta chết chắc.
Khỏi phải nói, huyết tế oán linh rất hữu dụng, đổi lấy sức mạnh không tầm thường, được hắn ta dùng để thi triển cấm pháp trốn chạy, tốc độ nhanh như bóng ma, lao thẳng lên bầu trời, liều mạng trốn chạy. Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Triệu Bân cũng không chậm.
Hắn cũng dùng cấm pháp, nâng cao tốc độ của bản thân.
Thế là một trước một sau, một người như ma quang, một người như kim mang, quệt thêm hai đường cong diễm lệ vào bầu trời u ám. Hành trình truy sát không hề bình lặng, suốt dọc đường luôn có tiếng nổ đì đùng.
“Tôn thượng, cứu ta!”
Cùng với tiếng gào thét, Vương Dương trốn vào một rừng cây.
Triệu Bân lao theo hắn ta nhanh như cắt, chém một kiếm cách tầng không.
Phụt!
Vương Dương hộc máu, suýt chút nữa bị chém chết ngay tại chỗ.
Nhân lúc hắn ta ốm, kết liễu hắn ta sớm, Triệu Bân lại lao tới, vung kiếm bay đầu hắn ta.
A...
Không còn đầu mà Vương Dương vẫn gào thét được.
Hắn ta lại hiến tế thọ mệnh để tái tạo cái đầu thứ hai, ngượng ngùng thay, cái đầu này vừa mới hình thành đã bị Triệu Bân chém luôn. Vết thương to như cái bát phun trào máu tươi đỏ thẫm.
Đến lúc này, cuối cùng Vương Dương cũng không còn trạng thái huyết ma nữa, cơ thể không đầu rung lên từng hồi.
Từng con oán linh trong cơ thể xông ra ngoài, biến thành từng luồng ma quang, chém về phía Triệu Bân.