Hai mắt Triệu Bân đẫm lệ, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, nỗi đau đớn thấu tận tâm can khiến cho hắn nhịn không được gầm gừ, hai hàng lệ cũng nhiễm đỏ máu tươi, đôi mắt mở lớn trừng trừng như khắc sâu từng hình ảnh vào trong trí nhớ.
Thần sắc Vân Phượng trông hết sức kinh ngạc.
Có lẽ phải đến giây phút này cô ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, muội muội của mình hận mình nhưng cũng thương mình, hai người là máu mủ tình thâm nhưng người tỷ tỷ như cô ta chỉ luôn mang lại cho muội muội của mình thương đau.
Ầm!
Sau đó lại có một tiếng nổ lớn vang vọng khắp khu rừng.
Triệu Bân đã tóm lấy cổ Vân Phượng rồi ấn Vân Phượng vào vách đá, sát ý khủng khiếp đến mức khiến cho vách đá còn bị khoét ra một cái hố hình người.
Hai mắt hắn vẫn đỏ ngầu nhưng tay thì đang run rẩy.
Khuôn mặt này giống hệt Vân Yên, hắn nhìn Vân Phượng cũng giống như đang nhìn Vân Yên, những lời cầu xin của sư phụ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, cầu xin hắn tha cho Vân Phượng, chừa cho tỷ tỷ của sư phụ một con đường sống.
Cuối cùng thì hắn cũng buông tay.
Cuối cùng hắn cũng đã cho Vân Yên một câu trả lời, hắn không giết Vân Phượng, chỉ phế đi tu vi của cô ta rồi xóa đi trí nhớ của cô ta, xem như là trả lại nhân quả cho Vân Yên.
Xong việc hắn lại đi về phía Liễu Như Nguyệt.
Giờ phút này bộ dạng của hắn trông rất đáng sợ khiến cho Liễu Như Nguyệt choáng váng lùi về phía sau, toàn thân run rẩy, khuôn mặt tái nhợt. Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Triệu Bân như thế này.
Vèo!
Triệu Bân tung ra một chưởng trấn áp cô ta.
Sau đó hắn cũng bắt cô ta uống nước vong tình.
"Xin… xin lỗi…"
Trong lúc trí óc mơ hồ, Liễu Như Nguyệt đã nói ra một câu.
Triệu Bân không đáp, chỉ như một bóng ma đi càng lúc càng xa. Không có gì phải xin lỗi, cũng không có gì là đúng hay sai. Nếu như không có hôn lễ thay cột đổi xà lúc đó thì cũng không có hắn của ngày hôm nay. Nói cô ta kiêu căng cao ngạo cũng được, nói hắn không rành thế sự cũng được, ân ân oán oán cứ như vậy mà chấm dứt đi.
Leng keng!
Triệu Bân đi rồi, như cô hồn dã quỷ lang thang trong bóng đêm.
Thỉnh thoảng trên người hắn lại vang lên những tiếng chuông ngân leng keng. Đó là một chuỗi chuông nhỏ mà năm xưa Vân Yên đã tự tay đeo cho hắn, dặn hắn nếu như gặp nguy hiểm thì hãy ngân chuông, sư phụ sẽ tới giúp hắn. Lúc ở Thiên Tông hắn đã thử mấy lần và đều có hiệu quả.
Lần này hắn cũng ngân chuông nhưng không thể gặp sư phụ được nữa.
Hắn không muốn giết Vân Yên nhưng cuối cùng hắn cũng đã giết cô.
…
Ba ngày sau hắn mới về tới Thiên Tông.
Trên đường đi có không ít trưởng lão và đệ tử nhìn thấy hắn, ai cũng tỏ ra ngạc nhiên, cảm thấy Cơ Ngân hôm nay có chút quái dị, gầy yếu giống như đã chịu đói từ rất lâu, mái tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, bộ dạng suy sụp không nói nên lời. Ngay cả khi bọn họ chào hỏi, hắn cũng không đáp lại.
Triệu Bân một mình leo lên đỉnh Tử Trúc.
Sau đó trên đỉnh Tử Trúc liền có thêm một tấm bia mộ.
Đỉnh Tử Trúc không còn Vân Yên nữa.